Bài thơ này được đăng ở một blog khác.Nó nhắc chúng ta không được quên lịch sử cha ông giữ nước.Nhân có bài của anh Hà chí Quang đăng trên blog Bantroi,nên bài thơ này có thể là để đáp lại.
“Truyền thuyết kể
Gióng đánh giặc khi mới lên ba
Có dân tộc nào nhọc nhằn hơn thế?
Có nơi đâu
Lịch sử ngập chìm dâu bể
3.000 năm chưa hết giặc trước hiên nhà?
Định mệnh thét gào lịch sử bão giông
Ta giữ nước nhiều gấp bội phần
Thời gian dựng nước
Cho mãi đến hôm nay vẫn chưa thể nào có được
Bởi hạnh phúc
Cũng trông chừng sau, trước
“Nửa cái hôn phải tỉnh thức ngó quân thù” (*)
Lịch sử nhắc hoài câu chuyện Mẹ Âu Cơ
Sao ta phải lên rừng, xuống biển?
Kẻ cướp trên núi cao, dưới sóng ngầm hung hiểm
Bao năm thâm độc rình mò…
Chúng muốn ta quỳ – mỏi gối xin, cho
Để Hoàng Sa, Trường Sa máu cuộn cùng nước mắt
Để nỗi đau hóa lặng câm giữa hai hàm răng nghiến chặt
Để xa xót tủi hờn nhức mãi tâm can…
Không!
Lịch sử nói rằng sóng nước Bạch Đằng Giang
Rừng Chi Lăng, cửa Chương Dương, Hàm Tử…
Xác giặc chất chồng, bạo tàn mục rữa
Việt Nam ơi, không nhát sợ bao giờ!
Chúng nói rằng có cốt khư (**) người Trung Quốc ở Hoàng Sa
Sao không đến gò Đống Đa để bới thêm, nhiều lắm?
Thanh Triều ư? Bụi ác tàn ngàn dặm
Bão Tây Sơn quét sạch, một tuần!
Định mệnh nhắc ta rằng Đất Việt gian truân
Nhưng chữ S chẳng thể nào gục gãy
Người trước ngã, người sau đứng dậy
Cối Kê ư? “Hoan Diễn do tồn”.
Lịch sử dạy ta rằng đảo, sóng Biển Đông
Là máu thịt của giang sơn tổ quốc
Là một nửa của hồn thiêng Đất – Nước
Chẳng thể đem cho, đem bán vật vờ!
Ta hiểu cuộc đời không phải giấc mơ
Nên trang sách phải tựa mình bên giá súng
Định mệnh bắt đầu bằng linh danh Phù Đổng
Tuổi thơ giữ nước quên mình
Định mệnh cảnh báo rằng
Nhẹ dạ Mỵ Châu ơi
Một phút buông trôi
Ngàn năm không xóa nổi
“Tình” Ải Bắc
Là khôn lường gian dối
Lông ngỗng bay
Trắng bợt chữ “NGỜ”?
Định mệnh nhắc em rằng
Xin hãy đừng quên
Sống với nguy nan
Là bổn phận của muôn vàn con dân Việt
Đất nước hôm nay được sinh thành từ da diết:
Thà làm ma nước Nam!
Thà cả Trường Sơn cháy hết!
Chẳng cam tâm quỳ xuống, bao giờ”.
(Huế, 22.12.2009. Hà Văn Thịnh)
Ghi chú: (*) Thơ Chế Lan Viên
(**) Tàn tích xương người chết
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bài thơ quá tuyệt . Chúng ta hiểu mình sẽ phải làm gì cho tổ quốc , cho mọi người . Cảm ơn Đạt nhé .
Trả lờiXóaK6LS
Bài thơ hay, đầy hào khí, có cảnh tỉnh được ai còn đang mụ mị vì cái tình hữu nghị chứa đầy dao và thuốc độc kia không?
Trả lờiXóaHoan hô còm men của pác QT !
Trả lờiXóa4 SG
Mình ếch thơ nhưng đọc cũng thấy khí thế.
Trả lờiXóaxin phép được coppy bài thơ qua blog hsmn.quelam nha anh Dathb136 . Cảm ơn nhìu nhìu
Trả lờiXóaCái này kiu bằng tiền trảm hậu tấu . Hi
Cảm ơn!!!
Trả lờiXóaCảm ơn Đạt đã đăng một bài thơ thật hay.Nó cắt nghĩa vì sao ngày trước tụi mình lại hừng hực khí thế lên đường nhập ngũ đến thế!Liệu sự hy sinh của biết bao người,trong đó có một thời tuổi trẻ chúng mình rồi sẽ ra sao?
Trả lờiXóa