Sau khi cám ơn ông khách tốt bụng. Chúng tôi lên xe đi tìm địa chỉ cafe Xuân. Queọ phải hơn chục mét thì thấy ngôi nhà mang số 55 Hạc thành, biển hiệu "Cà phê Xuân" khuất sau tán lá. Mừng quá, chúng tôi bước vô quán. Dặn nhau cứ tự nhiên như khách bình thường nhìn thấy quán thì vào. Không được làm bất cứ cử chỉ gì để người nhà nghi ngờ.
Quán là 1 căn nhà đúc khang trang,rộng. Chứng tỏ chủ ngôi nhà có cuộc sống sung túc! Chọn một cái bàn phù hợp để có thể nói chuyện. Tú và Thư chọn một cái bàn trong góc nhưng không quá xa. Chúng tôi thay nhau đi vệ sinh, tiện thể quan sát ngôi nhà. Phía dưới đằng trước để bán cofe. Phía sau có 1 buồng ngủ, có máy vi tính. Toilet và bếp cũng nằm phía sau. Khánh “chuột”, Dũng “thủ” đã gọi 4 chai bia HN, có lẽ uống để lên tinh thần? Như thường lệ tôi kêu 1 ly nước mơ, tiện thể hỏi thăm cô gái bán quán, hóa ra cô là cháu chủ nhà. Một lúc thì có 1 người phụ nữ đứng tuổi bước vô quầy, hỏi thăm thì được biết là vợ anh Xuân. Tôi liền hỏi anh Xuân có nhà không chị? Chị nói ông ở trên lầu. Nhờ chị gọi anh Xuân xuống chơi.
Thời gian trôi qua tưởng như vô tận? Rồi một người đàn ông xuất hiện trên cầu thang. Chúng tôi hỏi anh có phải anh Xuân? Ông trả lời: "Vâng,tôi là Xuân". "Vậy mời anh xuống đây, chúng tôi có chuyện muốn nói". Để đánh tan nghi ngờ của ông và người nhà, chúng tôi lớn giọng: "Chúng tôi ở Sài gòn ra vào chơi Thanh Hóa, mấy anh quen ở đội Thể công hồi xưa có giới thiệu anh và một số anh nữa, nên kiếm mấy anh chơi và có một chút việc muốn nhờ anh giúp".
Anh Xuân trông rất giống 1 "cao bồi già" theo như chúng ta thường nói, để ria mép. Vừa ngồi xuống anh nói ngay: "Tôi trước cũng công tác ở SG từ năm 75 đến năm 90, tại 282 Nơ trang Long ". Đúng đài rồi! Chúng tôi hùa theo: "Thế thì anh có biết Đỗ Nghĩa bạn em lúc đó đang công tác ở đấy". Anh Xuân nói: "Biết chứ!" cả 1 số tên mà chúng tôi biết đều cố moi ra để nói chuyện. Chuyển sang đề tài bóng đá, chúng tôi giả vờ phàn nàn về cổ động viên TH, về đội bóng TH vừa mới lên lại sắp xuống. Rồi Quang "nhẻm" hỏi thăm anh này, anh kia số lão tướng bóng đá của TH. Kể những kỷ niệm thời còn thi đấu, nên anh Xuân không còn ngại nữa! Câu chuyện trở nên rôm rả. Khánh chuột tỏ ý: "Chúng em đang đi kiếm một người có thể làm HLV bóng đá phong trào cho công nhân của cty để có thể tham gia thi đấu với các nhà máy khác, nghe mấy anh giới thiệu anh. Nếu anh nhận lời thì sẽ về báo cáo lại". Anh Xuân không một chút nghi ngờ: "Tôi cũng đang muốn vào SG đây, ở đây chán quá rồi! "Hẳn trong gia đình có một cái gì đó làm người đàn ông lớn tuổi muốn dời xa?
Lúc này Tú ở bàn bên tranh thủ chộp mấy tấm hình anh Xuân. Có lúc sang bàn tôi đề nghị chụp hình chung gọi cả Thư sang, sợ lộ tôi gạt đi. Đồng hồ đã chỉ gần 12h trưa, chúng tôi đề nghị rủ anh Xuân và mấy anh lão tướng TH đi ăn cùng. May mắn lần nữa là anh Xuân không có số điện thoại của mấy anh đó, nên chúng tôi đề nghị anh Xuân lên xe chỉ đường cho chúng tôi đi đón mấy anh. Sau khi thay đồ, lúc này trông anh Xuân ra dáng 1 ông già lịch sự, đầu đội nón phớt, quần áo phẳng phiu.
Kế hoạch điều anh Xuân ra khỏi nhà đã hoàn thành! bây giờ chọn chỗ nào ăn cho phù hợp, dễ nói chuyện? Thanh Hóa thì chúng tôi mù tịt. Tôi liên tục đưa ra yêu cầu ăn món ăn đặc sản TH, chỗ ngồi yên tĩnh. Anh Xuân đưa chúng tôi đến nhà hàng Dạ lan (có lẽ sang nhất TH?). Bước xuống xe, chúng tôi đề nghị anh Xuân vào nhà hàng. Anh ngần ngừ: "Đi đón mấy anh kia đã". Chúng tôi chấn an: "Cứ lên đã,rồi đi đón sau" anh Xuân có vẻ 1 tay chơi đã từng đến đây? Rất rành rẽ anh yêu cầu 1 phòng trên lầu. Nhà hàng nằm ở vị trí đắc địa trung tâm thành phố TH, có 3 tầng lầu, ầu trên cùng bán nước giải khát, ầng giữa toàn phòng VIP. húng tôi được đưa vào 1 phòng đủ chỗ cho 8 người. Sau khi sắp xếp yên vị, gọi món. Khánh chuột đứng lên giới thiệu từng người. Vẻ nghi ngờ khi Khánh giới thiệu đến Thư xuất hiện trên mặt anh Xuân. Lúc này 2 người đang ngồi đối diện nhau. Ngập ngừng giây lát anh chợt hỏi Thư: "Thư,cháu họ gì". Không biết Thư hay Tú trả lời: "Nguyễn"? Anh Xuân hỏi tiếp: "Có phải Nguyễn Đăng Thư không?". Cả bàn lặng đi không nói câu nào, Thư ôm mặt khóc nức, mắt anh Xuân đỏ hoe. Nước mắt đã nói lên tất cả! Một lát sau tôi mới cất nên lời: "Anh có thể ngồi gần cháu được không?" Đây là liều thuốc thử tôi đưa ra xem thái độ của anh. Sau 1 giây anh đứng dậy lao về phía con, tôi nhường chỗ cho anh. Hai cha con ôm chầm lấy nhau khóc. Mọi người không ai cầm được nước mắt khi chứng kiến cảnh hai cha con trùng phùng sau 20 năm. Chúng tôi lặng lẽ bỏ ra ngoài để cho hai cha con tâm sự. Tự nhiên cảm thấy no không muốn ăn...
Hình 1: Quán Cafe của anh Xuân
Hình 2: Anh Xuân đi qua con gái mà không biết.
Hình 3: Lúc 2 cha con nhận ra nhau.
Hình 4: Hai cha con.
Hồ Bá Đạt
Hai cha con giống nhau quá!Họ hạnh phúc quá nhất là cháu Thư.
Trả lờiXóaXúc động! Chỉ những giọt nước mắt cũng đã nói lên tất cả.
Trả lờiXóaAnh em làm được những việc thật là ý nghĩa.
Trả lờiXóabài của Đạt hay quá,thật là hạnh phúc khi có một người cha nuôi như vậy. Không biết có uẩn khúc gì không mà biệt tăm hai mươi năm mới gặp lại phảng phất đâu đây tôi vẫn trách thầm người cha.Cháu Thư có duyên lắm mới gặp được chú Đạt đấy.Cho gởi lời thăm chaú Thư.
Trả lờiXóaPHÚC CHIẾN VŨNG TÀU
Hai cha con rất giống nhau.
Trả lờiXóaTôi mừng cho cả hai.