Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2008

Khúc giao mùa

Cảm hứng từ lời 1 bài hát " Chỉ còn vài chiếc lá cuối Thu mỏng manh....Mùa Đông đến bên hiên rồi..."

17 nhận xét:

  1. "Còm" không theo bài:
    Lần trước có bạn trách không mê bài "Hoa sữa" của Hồng Đăng (dù nó hay!) vì tác giả kể lại khi viết chả biết hoa sữa là gì mà chỉ làm theo order của đạo diễn phim "Hà Nội mùa chim làm tổ".
    Vậy mà trưa nay vừa đựoc xem phóng sự truyền hình trên H2 "Bài ca Hà Nội" thì Hồng Đăng không nói gì về điều ấy. Ông chỉ nói: vì là nhạc phim nên không thể tự do mà bị giới hạn cả tiết tấu, nhịp điệu, ca từ theo tình tiết của phim. Bài hát theo phim cách đây đã 20 năm, nó bừng lên 1 vài năm rồi tắt. Phải mãi sau này...
    Khi hát bài này thì bất cứ ai có 1 thời trẻ, có 1 tình yêu trải qua trời thu với thoang thoảng mùi hoa sữa ở Hà Nội đều phải xao động, phải nhớ nhung.

    Trả lờiXóa
  2. Trời lập đông chưa em
    cho lũ dơi đi tìm giấc ngủ vùi?
    Một mình anh lang thang
    ôm giá băng ngỡ thầm người yêu dấu...

    Trả lờiXóa
  3. Tiếp lời bài hát " Chỉ còn một mình anh xót xa chờ em....", Cứ chờ đã, em j chưa biết!

    Trả lờiXóa
  4. ĐH có nhiều góc nhìn đẹp qua thưởng thức các tác phẩm của anh suốt thời gian vừa qua. Bạn nên giữ lại tất cả các tác phẩm của mình và sáng tác thêm. Tôi tin bạn sẽ là một nhà nhiếp ảnh nghệ thuật giỏi.

    Trả lờiXóa
  5. tiếp lời ND:
    Anh chỉ là người điên trong vườn hoa tình ái.
    Anh chỉ là người say bên đường em nhìn thấy.
    Em đi đi, người điên không biết nhớ và người say không biết buồn ...

    he...he...

    4 SG

    Trả lờiXóa
  6. Cái hình của bác KQ ai vẽ ấy nhỉ. một vài nét đơn giản mà toát lên được cái thần của người được vẽ. Hay là bác tự họa?

    Trả lờiXóa
  7. @ND: Cám ơn rất nhiều về sự động viên, khuyến khích của bạn. Cũng nhờ Blog bạn bè này mà khiến cho tôi nhìn thấy cái gì cũng đẹp và có nhiều cảm hứng . Cũng chỉ là mong muốn cùng bạn hữu chia sẻ cái đẹp của cuộc sống mà thêm yêu đời, yêu người...
    Hình của A.Quốc chắc thày Lực vẽ tặng ?

    Trả lờiXóa
  8. Có 1 bức do thầy Lực vẽ tặng năm 1996 khi ra cùng thầy trang trí cho đám cưới anh Minh Đức. Nhưng bức đó cất trong SG.
    Bức này do họa sĩ TSQ già (1950) Trần Quân Ngọc vẽ tặng. Trông "dừ" quá, có vẻ trầm tư???

    Trả lờiXóa
  9. À, hôm qua mới trả về 7 bức sơn dầu cho thầy Lực. Thầy gửi anh em ta lâu quá nay mới nhớ ra.

    Trả lờiXóa
  10. Gửi ĐH:
    Còn lại mùa thu. Mùa khiến cho con người say mê vì vẻ đẹp đến lạ lùng. Mỗi người một cách cảm nhận, nhất là các thi sĩ thường tìm cho mình những tín hiệu riêng để nhận biết mùa thu. Nhưng có lẽ chẳng giấy mực nào viết cho đủ, chẳng cây bút nào vẽ cho kỳ hết cái vẻ đẹp ấy. Người xưa thấy thu về trong lá ngô đồng rụng. Lưu Trọng Lư nghe thấy tiếng thu trong tiếng lá kêu xào xạc. Nguyễn Đình Thi nhận ra thu trong làn hương cốm mới. Trần Đăng Khoa biết thu về khi hoa cau rụng vào những thoáng heo may. Những câu hát về hương hoa sữa vẫn nao lòng người…

    Với em mùa thu đẹp nhất không chỉ vì những điều đó…
    Mỗi lần đi trên phố cùng anh, em đều cảm nhận được vị của mùa.
    Em thấy gió thu nhẹ nhàng đùa mái tóc. Đi qua bờ hồ, em nhìn thấy nước hồ thu trong như gương, phản chiếu màu xanh của da trời. Những cành liễu mang dáng hình người thiếu nữ dịu dàng buông rủ. Anh có nhìn sang em và biết em đang nhìn ra phía mặt hồ phải không? Một cảm giác rất mênh mang khi nhìn mặt nước Hồ Gươm. Nơi ấy, mùa thu bình yên và dịu dàng quá!
    Thu về, Hà Nội đẹp trong từng góc phố của không gian và thời gian. Cũng vì dù lúc nào, ở đâu đi nữa, em cũng sẽ có anh bên cạnh và cũng có cảm nhận như em đang mùa. Đường Phan Đình Phùng thoang thoảng hương sấu chín cuối mùa. Những con đường rợp bóng cây vương vấn hương ngọc lan quyện với chút hanh hao của cái lạnh vào thu. Sóng hồ Trúc Bạch dập dềnh như muốn góp cùng ai câu chuyện. Nước hồ Tây còn trong xanh và mênh mang cho ánh mắt ai nhìn xa xăm để tự hỏi đã bao lần đặt chân đến nơi này với người yêu dấu. Hơi nước tan trong gió hòa vào bầu không khí dịu dịu đến mát lành. Bên bờ sông Hồng, từng chiếc lá tre tung mình xoay xoay trong điệu valse trước khi hạ mình phiêu du cùng sóng nước. Có người nghĩ tiếng ngọn tre cọ vào nhau là tiếng mưa nữa cơ. Và Hà Nội, rất nhiều nơi có cây trứng cá còn chờ anh hái nữa đấy.

    Thu đẹp nhưng thu buồn... Mùa thu bao giờ cũng hiện diện ở hai trạng thái như thế đấy. Khi mình cảm nhận rằng đất trời trong lành, cảnh vật âu yếm và chất ngất men tình, cho một mùa say, cho một mùa yêu…ấy là khi ta nhìn thu như một mảnh vườn tình ái. Khi ấy, mọi thứ đều có đôi, vạn vật đều rạo rực đắm say…và thiên nhiên mùa thu rất gợi tình. Nhưng mùa thu cũng còn là một thiên nhiên gợi buồn. Không gian cũng có thể là hoang mạc vô liêu. Tạo vật lẻ loi, trống trải, lạnh lẽo, âm u, âu sầu, mịt mù…Một đằng đánh thức nỗi khát khao yêu đương, một đằng đánh thức nỗi cô đơn cố hữu. Nhưng anh có biết, dù gợi tình hay gợi buồn, thế giới xung quanh đều dẫn lỗi cho con người đến cái đích duy nhất thôi: tình yêu. Đến với tình yêu, con người mới cảm nhận được nỗi khát khao yêu đương, cũng chỉ đến với tình yêu, mỗi cá thể mới vượt thoát được nỗi cô đơn. Thiên nhiên tạo vật mùa thu luôn giăng mắc hai sợi tơ như thế và sẵn sàng se duyên cho mọi lứa đôi. Thế nên mùa thu là mùa đẹp nhất!
    Trời xanh lắm, nắng vàng lắm và thu, thu đang lặng lẽ sang. Thu nhẹ nhàng như bước chân ai ra phố, như ánh mắt anh dõi nhìn mùa thu đi ngang cửa. Chỉ một chút thoảng heo may thôi em đã thấy mùa thu rồi. Mùa thu Hà Nội đẹp và thật lạ lùng, như chính tình yêu của em dành cho anh!
    ST

    Trả lờiXóa
  11. To ĐH:
    Hà Nội sang đông, cây cành khẳng khiu, lá bàng đỏ héo úa. Hà Nội không còn là cô bé mùa xuân tươi trẻ, phơi phới mà rất ngây thơ, cũng không còn là cô nàng mùa hạ đỏng đảnh, thích làm duyên. Hà Nội trầm lắng, suy tư như một người hoài cổ. Có ai đó đã viết thế này: Hà Nội mùa đông là Hà Nội nhớ về những ngày xưa. Ngày xưa Hà Nội còn vắng lắm. Những mái nhà cổ tựa trên vai của sự giá lạnh mà trầm ngâm suy nghĩ…Có cảm giác những cơn gió mùa đông lùa vào da thịt theo từng tiếng thở dài của thành phố. Nhưng mùa đông Hà Nội không lạnh giá. Vì quanh quất trong không gian là hơi ấm của …người Hà Nội.

    ST

    Trả lờiXóa
  12. @ND: Thật quyến rũ! Cám ơn bạn.

    Trả lờiXóa
  13. Cảm ơn ST! rất hay.
    Còn tôi, tôi nhớ.Đang đêm nằm co quắp chợt nghe tiếng lạch cạch mở tủ. Rồi một cái chăn bông nặng chịch được vứt vào giường, sau đó là bàn tay dịu dàng của mẹ kéo chăn phủ kín cho anh em tôi. Đấy! mùa thu đến với tôi như vậy đấy. Kỷ niệm ấy chẳng bao giờ phai mờ trong trái tim tôi.

    Trả lờiXóa
  14. @ND: Và bây giờ đến lượt ACE mình làm như Mẹ !

    Trả lờiXóa
  15. Gủi ĐH:

    Mùa thu Hà Nội qua các ca khúc
    Hà Nội vào thu với những cơn gió giao mùa se lạnh, với chút lảng bảng trong sương trên mặt hồ gợn sóng. Những con đường, góc phố, tháp rùa... tất cả đã đi vào lòng người một cách tự nhiên không ồn ào mà sâu lắng.

    Biết bao câu hát, vần thơ về Hà Nội đã để lại trong lòng nguời đọc, người nghe một nỗi niềm buâng khuâng da diết, nhớ lắm Hà Nội ơi!

    Hà Nội đã vào thu. Thu Hà Nội đã làm nên biết bao ca khúc bất hủ để hôm nay trên mảnh đất xa lạ, nghe lời hát: "Hà Nội mùa này vắng những cơn mưa..." bỗng thấy lòng chùng xuống một nỗi niềm vu vơ.

    "Hà Nội mùa này... vắng những cơn mưa.
    Cái rét đầu đông khăn em bay hiu hiu gió lạnh.
    Hoa sữa thôi rơi, em bên tôi một chiều tan lớp.
    Đường Cổ Ngư xưa chầm chậm bước ta về..."
    Hà Nội ơi, Hà Nội mùa thu thật lạ! Nó như một thứ bùa mê khiến cho những người con đi xa cứ ngóng trông, da diết khôn nguôi. Từng góc phố, quán cóc nhỏ đã đi vào tâm khảm người Hà Nội một điều gì đó đau đáu nơi quê nhà.
    Hồ Tây mùa này có còn không cây lộc vừng đứng đợi để ngày sau ta níu bóng quay về, vẫn hẹn ngày trở về với Hà Nội, với mùa thu
    "Có phải em là mùa thu Hà Nội
    Nghìn năm sau ta níu bóng quay về..."

    Đây những con phố dài, đường Cổ Ngư, bàn chân ai đưa đón, những đêm hẹn hò hơi ấm mãi còn vương... Khi nhắc đến Hà Nội, ta không thể không kể đến những con đường rợp hoa sữa nồng nàn. Bất chợt đâu đâu câu hát cứ ngân dài "em ơi Hà Nội phố".
    Em ơi, Hà Nội phố
    Ta còn em mùi hoàng lan
    Ta còn em mùi hoa Sữa
    Con đường vắng rì rào cơn mưa nhỏ
    Ai đó chờ ai tóc xõa vai mềm..."

    Mùa thu lạ lắm, mà mùa thu Hà Nội càng lạ lùng hơn, bởi những chiều hoàng hôn buông, những tia nắng cuối ngày như nét vẽ trên gác chuông nhà thờ phố cổ, cũng là lúc bước chân ta tìm về hối hả phố ngược xuôi dòng người trong cái lạnh se sẽ của những cơn mưa giăng không đủ ướt áo mà ướt lạnh trái tim mình... xa nhau đếm lá đợi mùa của biết bao đôi tình nhân trên góc phố. Mùi ngô nướng thơm lừng quyện trong gió cùng tiếng cười khúc khích bên bếp lửa hồng nơi cuối phố... nụ hôn còn ngọt mãi hương thu.

    "Mùa thu, cốm đầu mùa dịu ngọt.
    Trên cao, hoa sữa hương ngạt ngào.
    Hồ Tây chiều hôm nay, nỗi nhớ ai những tháng ngày xưa ấy.
    Mưa ngâu rơi, rơi trên mặt hồ.
    Gió heo may tím ngát mong chờ.
    Tà áo trắng,tóc em bay trong chiều mùa thu..."
    Để thương lắm đôi vai gầy khi trở gió, em và anh giữa hai đầu nỗi nhớ cùng nhặt lá vàng thu để thì thầm hỏi gió, người có buồn không thu?

    "Một chiều sương giăng
    Bỡ ngỡ em nhìn
    Hà Nội ta mùa thu không nỡ
    Lá rụng bên đường người có bơ vơ..."

    Hà Nội vào thu rồi anh có biết không anh? Chiều nay mặt trời đi ngủ sớm, hoàng hôn buông sợi nhớ giữa mặt hồ xanh dịu vợi, lăn tăn con sóng nào soi bóng bên nhau để giờ đây, Hà Nội và em khe khẽ tiếng thở dài mong nhớ. Hoa lộc vừng khoe sắc ven hồ như gợi nhớ, như thầm thì gỡi nỗi nhớ đi xa.

    " Mênh mông hồ sương thu tan trong gió
    Bát ngát trăng ngân một khoảng trời
    Một khoảng trời, khoảng tình lắng sâu bao trong đục vơi đầy
    Đây Dâm đàn, đây Lãng bạc, ngàn thu qua bao lần sóng gió
    Tây Hồ, Tây Hồ, Tây Hồ, Tây Hồ..."

    Có nỗi nhớ cứ len nhẹ nhàng trong tim mỗi người khi mỗi độ thu về, phải chăng đó chính là nỗi nhớ về mùa thu Hà Nội. Nỗi nhớ gọi tên ai gói trong sắc vàng da diết xào xạc dưới chân mình ... để rồi thầm nhắc "Hà Nội ơi một trái tim hồng".
    Hà Nội gió trở mùa, nơi ấy có lạnh không em? Mưa có vô tình đọng rèm mi những hạt nhỏ li ti như những giọt sương mai để mắt ai ngắm nhìn mãi không thôi, em thẹn thùng vờ nhặt cánh hoa rơi. Chiều trên phố em có thầm hát không "Hà Nội ngày chia xa" để rưng rưng nỗi nhớ tràn về trong cơ gió heo may.
    Em! em hãy hát lên khúc hát ngày trở lại, để nỗi nhớ chẳng còn chênh chao, anh sẽ về trong vòng tay ấm áp yêu thương.

    "Ôi nỗi nhớ muôn đời vẫn thế
    Như giòng sông Hồng cuộn đỏ mãi trong tôi
    Vội vã trở về vội vã ra đi
    Chẳng thể nào qua hết từng con phố
    Nhưng còn đó mua thu, mùa thu đầy gió
    Và rêu phong bên những gốc cây già
    Vội vã trở về cùng tháng năm xưa ..."

    Quê hương với bốn mùa thay đổi sao lòng ta cứ vương vấn bởi mùa thu? Có lẽ mùa thu với chút se lạnh, chút vu vơ buồn mang mác trong từng chiếc lá rơi, từng hạt mưa thu đã làm nên những cảm xúc trong thi ca để mỗi lần bất chợt đâu đây thoảng câu hát ngân dài trên phố lại đưa ta về với những kỷ niệm thân quen cùng những dấu yêu thuở nào. Để một lần thôi nghe em hát, lại ước ao mình được trở về, được đến với Hà Nội, với mùa thu nơi ấy, để một lần thôi đuợc ngắm nhìn mặt hồ Gươm gợn sóng, được đắm chìm trong cái lảng bảng của mùa thu Hà Nội, lòng thầm hỏi em ơi có về cùng thu!
    Cứ thế những ca khúc như gọi mời, như níu kéo bàn chân ta trở về với Hà Nội để thấy Hà Nội hôm nay và mai sau mãi mãi là một trái tim hồng trong lòng mỗi người Hà Nội khi mỗi độ thu về.
    ST
    ĐH cho ST địa chỉ hộp thư , mình sẽ gửi ảnh ( cây cơm nguội, sấu,Bằng lăng,lộc vừng) cho bạn

    Trả lờiXóa
  16. @ND-ST: Trên cả tuyệt vời ! Cám ơn lắm ...lắm "Hảo bằng hữu" (Theo tiếng Tàu). Gửi giúp tôi đến : hoadacnguyen@gmail.com.

    Trả lờiXóa
  17. Hòn Nghệ sỉ gặp nhau rùi! ĐH & ND_ST

    Trả lờiXóa

Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!