Chúng tôi ra Bắc với một số thông tin rất mù mờ do mẹ cháu kể lại. Sau này thì biết là sai hoàn toàn! Chỉ có nơi ở của ba cháu là thành phố Thanh hóa là đúng, nhưng thành phố Thanh hóa bây giờ rất rộng, đâu còn như thị xã Thanh hóa ngày xưa khi ta theo phụ huynh đi nghỉ mát Sầm sơn thời những năm 60 nữa?
Sau mấy ngày thăm lại Hải phòng, Quảng ninh nơi chúng tôi đóng quân. Do sóng to, gió lớn nên chúng tôi đành bỏ kế hoạch đi tàu ra đảo để trở về HN. Lúc này đài liên tục phát đi tin về cơn bão số 7 sắp đổ bộ vào khu vực miền Trung, cụ thể là từ Thanh hóa đến Quảng trị. Kiểu này kế hoạch đi Thanh hóa có nguy cơ bị phá sản? Thế nhưng có phải là cái không may của người này là may mắn của người khác?
Sáng dậy, Khánh “chuột” nói với tôi: "Tối qua Lào có gọi, nó nói bão đã đổ vô từ tối qua, chỉ còn mưa thôi, có đi hay không gọi cho nó". Sau khi nghe qua tin thời sự về cơn bão số 7, hóa ra bão đổ bộ sớm hơn nửa ngày, trung tâm bão là Quảng bình chứ không phải Thanh hóa! Tôi quyết định dù mưa cũng đi, nên gọi điện cho Lào điều xe đến khách sạn lúc 7h30. Trước hôm đi, tôi đã nói cho mọi người biết về mục đích chuyến đi nên đã có sự chuẩn bị. Trời se se lạnh nên ai cũng thủ một cái áo khoác. Theo dự kiến, chúng tôi đi làm sao đến Thanh hóa lúc trưa là hay nhất, thời điểm mà có thể mời người ta đi ăn cơm nếu gặp? Sau khi ăn sáng tại Cà phê Phố, chúng tôi lên đường lúc 8h30 theo đường Pháp vân thẳng hướng Nam. Trên xe lúc này ngoài tôi, cháu Thư còn có Khánh “chuột”, Dũng “thủ”, Quang “nhẻm” còn có cháu Tú cùng phòng XNK đi cùng. Theo sự phân công thì Khánh sẽ là người đứng ra liên hệ với anh Xuân, tôi chỉ đứng ngoài quan sát (Vì trông tôi không có vẻ gì dính tới bóng đá, mà đề tài bóng đá thì mới có thể nói chuyện với anh Xuân được?). Tú được phân công chụp hình anh Xuân. Xe càng đến gần thành phố TH nhận thấy cháu Thư có vẻ căng thẳng? Trước khi ra Bắc tôi có hỏi Thư: "Nếu con gặp ba, mà ba không nhận thì sao?" Cháu nói : "Con chỉ cần nhìn thấy mặt ba, nếu ông không nhận thì cũng chẳng sao. Vì lâu quá, nên con quen sống không có ba rồi" .Do đó mọi dự kiến đều trên cơ sở anh Xuân không muốn nhận con? Xe qua cầu Hoàng long còn cách thành phố km, tôi hỏi Thư thấy thế nào? Con có dự kiến đối mặt với ba không? Khi đến nhà con có vô không? Cháu trả lời là: "Con ngồi ngoài xe, vì con sợ người nhà nhận ra mặt con, con giống ba lắm".
Thành phố Thanh Hóa vừa qua ảnh hưởng của cơn bão số 7 nên một số đoạn đường vẫn còn ngập nước. Áo khoác khi đi bây giờ mọi người cảm thấy nóng bức, đã cởi ra hết, trời quang mây tạnh, thời tiết thật lí tưởng cho một chuyến du hành nhưng còn tâm trí đâu, mọi người trên xe chỉ có một suy nghĩ làm sao khi gặp ba cháu Thư sẽ xử lí như thế nào đây? Mọi phương án đều chưa có câu trả lời, tùy cơ ứng biến thôi. Trước khi đi Thư được mẹ cho địa chỉ của ba là 160 Nguyễn Trãi, phường Ba Đình, t/p TH. Chúng tôi hỏi đường đến Phố Nguyễn Trãi, khi đến nơi thật bất ngờ, vì không như mẹ kể cho Thư là nhà ba bán phở hay cofe gì đó? Nhà 160 là một ngôi nhà bé, chẳng có hàng quán nào cả? Trong nhà mấy đứa trẻ đang học bài. Ai đó nói đùa: "Thư vào xem có đứa nào giống con không?" Thư thất vọng: "Sao chẳng có gì cả? Thảo nào mỗi lần gọi điện thoại vào địa chỉ này họ đều trả lời không phải" cháu và gia đình chắc đã liên lạc nhiều lần? Cử Quang “nhẻm” bước xuống hỏi thăm nhưng không hỏi trực tiếp nhà 160 mà sang nhà 162 là 1 cửa hàng bán chiếu hỏi. Quang “nhẻm” vô gãi đầu, gãi tai nói: "Các bác cho hỏi thăm, trước đây có anh Xuân đá bóng ở đội CA Thanh Hóa nhà ở đây không? lâu quá bây giờ không biết có còn ở đây? Ông chủ nhà lắc đầu:"Ở đây không có ai tên Xuân cả!" Thật may, lúc đó lại có ông khách đang mua hàng nghe được, ông sốt sắng chỉ đường: "Nếu đúng là ông Xuân đá bóng ở CA Thanh Hóa thì không phải ở phố này, các chú lại phố Hạc thành, cách đây 1 ngã 4 tìm cofe Xuân may ra gặp". Thật mừng như bắt được vàng, nếu không có ông khách thì chỉ có nước quay về Ninh bình tham quan! Lại may mắn lần hai. Lần thứ nhất "may" là cơn bão đổ bộ sớm nếu không chúng tôi không đủ thời gian để đi Thanh Hóa. Xâu chuỗi lại các sự kiện, chúng tôi thấy: Nếu cơn bão vào như dự báo thì chúng tôi không thể gặp ông khách đi mua chiếu? Hoặc chúng tôi xuất phát trễ khoảng 15 phút thì cũng không gặp ông khách? Mà không gặp ông thì có thể không bao giờ ba, con cháu Thư gặp nhau nữa? May mắn chồng lên may mắn!
(Còn tiếp)
Hồ Bá Đạt
Tôi cũng cảm thấy "hồi hộp" không kém mọi người. Đạt sắp đưa "bóng" đến "chân" a.Xuân. Cầu thủ hậu vệ này sẽ "xử lý tình huống" như thế nào ? Không thể "chuyền" cho đồng đội, liệu có "dám" đưa về cho "Thủ môn" ??? Nhỡ "thủ môn" không "bắt" thì "sóng gió" sẽ nổi lên tại khung thành !!! Mà "sút" đi thì cũng không được, khán giả sẽ "phản đối" ! Hay "ôm bóng" chấp nhận "phạt đền", kể cả bị "truất quyền thi đấu" ra khỏi sân rồi tính sau ? Thật là nan giải.
Trả lờiXóaTôi đang chờ để "học hỏi", biết đâu lại chả có lúc vận dụng...hì..hì..
Đắc Hoà "bình loạn" nghe còn hồi hộp hơn!
Trả lờiXóaNhà báo Thu Uyên "đầu trọc" dẫn dắt hơi bị kinh, nghe quá là hấp dẫn. MỌi việc cứ đơn giản như ăn bánh thì còn lâu mới đến ta.
Trả lờiXóaCó thế chứ!
Hay lắm, cảm động lắm!
Trả lờiXóaCác bạn Trỗi (nhất là các bạn đã giúp cháu Thư đi tìm bố) cũng nên nhận cháu làm con nuôi cho cháu có thêm nhiều bố?