Các vai chính: Barack Obama, Vladimir Putin và các công dân nhỏ tuổi của Hoa Kỳ và Nga.
Chào, các cậu bé!
Chào, các cô bé!
Cùng chơi!
Cùng học.
Cùng ăn.
Gặp gỡ.
Với trẻ sơ sinh.
Với trẻ nhỏ.
Phù!
Còn tôi làm việc ở đây.
Kết quả. Các bức hình của Obama với trẻ em - có hàng nghìn. Các bức hình của Putin với trẻ em ít hơn nhiều. (Nhưng, ít nhất, nhiều hơn với vợ). Tuy vậy có thể hình dung vở kịch nói chung. Trẻ em của chúng ta không đến tiếp xúc. Nếu những cô cậu bé Mỹ của Obama ôm, siết lấy và lôi kéo ông, thì trẻ em Nga của chúng ta cư xử với Putin một cách căng thẳng. Không ùa vào ôm nhau, cười như không muốn, cố gắng kiềm chế tâm trạng cho mình. Tôi nghĩ trẻ em của chúng ta cảm thấy không hứng khởi với tổng thống. Đơn giản trẻ em của chúng ta về nguyên tắc phải xử sự kiềm chế hơn so với người Mỹ. Hơn nhiều.
Truyền thống hàng trăm năm cũng tạo nên. Còn ở chúng ta thì thế nào? Lãnh đạo đến? Càng long trọng hơn nữa! Trẻ em - xếp hàng, dọa trước phải ngoan ngoãn: "Trả lời đồng loạt!". Đi vào với một nhóm nhiều quan chức làm cho đứa bé tội nghiệp hoàn toàn cứng cả lưỡi. Vâng, đơn giản chơi trò spiderman cũng chẳng dám nói đến. Không một đại diện nào của chúng ta chưa bao giờ có thể giới thiệu chơi với con trẻ. Còn xoa đầu nếu có thể, cho kẹo hoặc là không… Những người cha của nhân dân luôn nghiêm nghị - không vợ con, vô cảm. Không biết những lời yêu. Không có khả năng trong suy nghĩ lành mạnh và cả trí nhớ tỉnh táo để thư giản và tếu táo dù chỉ một phút - và hình ảnh beton cốt thép của nhân viên chekist sẽ sụp đổ.
Kịch sỹ? Bậc thầy của kịch sỹ!
Trả lờiXóaKhiếp, chỉ vì muốn nịnh mấy ông tổng thống này mà cái ông
Trả lờiXóaBaolink lôi cả đống ảnh, tốn giấy mực nhà mạng quá.