Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Sáu, 7 tháng 10, 2011

LÃNG ĐÃNG HÀ NỘI.

Lãng đãng nó là thói quen sau mỗi lần đi xa trở về Hà Nội. Mình vẫn hay lang thang tìm một chỗ ăn sáng ưa thích, rồi tấp vào một quán chè chén nhỏ hóng chuyện.
Lần này cũng vậy, mình mò đến bún giò nhà Hoa béo đầu Điện Biên ăn sáng. Hơn ba tháng nay rồi không đến, nhưng bà chủ vẫn nhớ, vẫn một xuất bún chấm như mọi khi, không cần phải nhắc.
Quán chè chén góc Tôn Thất Thiệp – Trần Phú của lão hói là nơi mình thường ghé. Ở đây mình thích vì có đôi sóc nâu. Mình nhớ chúng, nhớ cây mâm xôi già, nơi đôi sóc nhỏ vẫn chạy qua chạy lại nhìn khách qua đường.
- Ông anh, cho em chén trà nóng_ Mình bảo lão hói, rồi chọn góc ngồi hướng về phía cây mâm xôi già tìm đôi sóc.
- Nước của anh đây. Cho em mượn cái điếu.
Lão hói đặt nước xuống bàn là vớ ngay cái điếu cày, lão vê vê bi thuốc , tiếng roẹt, roẹt rồi tiếng rít dài, bụm khói từ miệng lão tỏa ra lơ lửng trên đầu. Nhìm lão lơ mơ sau cái rít dài mình nghĩ : Đầu hói thế kia, có mấy sợi tóc cũng bạc cả mà bày đặt gọi mình là anh, xưng em, chán ! Tính trả tiền về nhưng lại chưa gặp đôi sóc.
- Đôi sóc mọi khi còn không anh ?
- Vẫn còn anh ạ, chắc trời mưa nên nó ra muộn !
Làm thêm chén nữa, chờ vậy ! Lão hói chợt bật đứng lên, chạy vào nhà, khi ra trong tay là nắm thóc. Lão sang bên đướng rắc thóc dưới gốc mâm xôi rồi quay lại bàn nước. Một đàn chim sẻ xà xuống, tíu tít, tung tăng lượm nhặt thóc. Mỗi khi có người hay xe qua, lũ sẻ lại vút lên những tán lá mâm xôi né tránh. Chúng lao xuống, bay lên cho đến khi gốc mâm xôi trở lại màu đen của đất. Đàn sẻ biến mất, chúng đi đâu, lang thang những đâu…? Ta không biết được.
Lão hói bảo : nó thành quen rồi, cả lão và lũ sẻ sáng nào cũng chào nhau như thế. Lão tặng chúng nắm thóc, còn lũ sẻ tặng lại lão cái chí chóe, ríu rít của tuổi thơ lão. Nhà mình xưa cũng có một cây mâm xôi giống nhà lão, nhưng mình gọi nó là cây huân chương vì ngày bé lũ trẻ trong phố hay lấy lá của nó dán vào ngực làm giả huân chương.
Cây huân chương nhà mình giờ không còn nữa, cây mâm xôi nhà lão vẫn còn, dù có già đi, xù xì vậy vẫn là chỗ chơi của lũ sẻ, của đôi sóc và cả của chính lão nữa. Có lẽ vậy mà lão chẳng chịu đi đâu, ngược lại với mình lang thang suốt và giờ vẫn thích lang thang. Có điều giông giống là cả hai cùng nghĩ mình còn trẻ nên mới xung hô vậy, mà không chừng lảo trẻ hơn mình thật, vì cô vợ lão trông trẻ hơn vợ mình.

6 nhận xét:

  1. Dề rồi! Chỉ mấy thằng dề mới có tâm tư như vậy.

    HMK6

    Trả lờiXóa
  2. "lảo trẻ hơn mình thật, vì cô vợ lão trông trẻ hơn vợ mình.". Lý do rất chính xác, nên học tập và nâng cấp dần.

    Trả lờiXóa
  3. Bọn trẻ cái phố TTT ấy hồi xưa học chung trường tiểu học với mình,giờ ko biết có còn...?

    Trả lờiXóa
  4. Viết hay quá. Cứ nhẹ nhàng , thấm thía như thế đi. Giờ mà đọc phải mấy bài lên gân là tôi sợ vãi đái.
    Cây “huân chương” ấy không phải là cây mâm xôi đâu ạ.

    Trả lờiXóa
  5. @LeeThanh : Quá chính xác ! Các cụ vẫn bảo ....Vợ người mà.
    @AK7: tôi có biết thằng Tùng cùng đi lính nhưng không còn ở đấy nữa, nhiều thay đổi lắm.
    @Thanhminh: Cây " Huân chương" tên thật là gì em không biết. Hỏi thì lão hói nói với em là mâm xôi.

    Trả lờiXóa
  6. Tưng tửng, hay và tiến bộ ra phết!

    Trả lờiXóa

Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!