Tôi có cảm tưởng Cúc đã đợi chúng tôi đến thăm từ lâu lắm, đôi mắt bạn nhìn tôi, Hải, Kiếm như muốn nói điều gì ? Chúng tôi biết bạn bị bệnh đã lâu, nhưng vì hoàn cảnh không thể thường xuyên đến thăm bạn được. Bạn nằm đó, nhưng còn biết gì nữa đâu ? Tôi biết, chụp hình bạn trong hoàn cảnh đó là không nên, vợ bạn cũng nói với tôi như thế, đau lòng quá Cúc ơi. Nhưng tôi muốn cho mọi người chưa biết tình hình Cúc bây giờ như thế nào, nên tôi xin phép đươc chụp hình bạn, không ngờ đó là tấm hình cuối cùng về bạn. Bạn ra đi rất sớm so với tuổi, nhưng như thế lại là giải thoát ? Trường Trỗi ở dưới đó có lẽ cũng đông ? Dễ phải đến hơn trung đội? Thành lập hội trường Trỗi được rồi. Bạn sẽ không bơ vơ nữa. Cho tôi gởi lời thăm đến các thầy, cô, các anh, các bạn chung lớp với mình như Thọ Tuyến, Aí khỉ, Huỳnh trung Hải, Lợi ly, Châu Linh, Văn Hùng, Hoàng Hà và các bạn khác nhé . Chúng tôi được các bạn phân công phải đi sau, để lo cho anh, em. Chà ! nhiệm vụ nặng nề quá, không biết có hoàn thành nổi không đây ? Nhưng còn sống ngày nào, chúng tôi sẽ thực hiện tốt, bạn yên tâm. Yên nghỉ nhé!
Thứ Bảy, 4 tháng 8, 2007
NHỚ BẠN !
Chủ nhật trước 29 -7-2007, tôi như có linh tính phải đi thăm Cúc lồi, rủ mấy người, ai cũng bận. Cuối cùng thì có Hải cẩu và Kiếm nhị cùng đi. Hải thì nhà gần, tiện đường, Kiếm thì có duyên nợ với Cúc. Gặp bạn, không nhận ra Huỳnh Cúc ngày nào. Một Cúc lồi nghịch ngợm, ngang tàng. Tôi ấn tượng nhất là khi tập trung lên trường Trỗi ở khu Nam đồng chiều hôm đó, Cúc được các bà chị đưa đi, ( ba Cúc đang ở trong Nam ). Có lẽ quá sung sướng vì lần đầu tiên được xa nhà? Nên cu cậu leo lên cái rơ moóc đang đậu ở đó nghịch, la hét ỏm tỏi. Từ đó tôi nhớ nó mãi. Tại trường, Cúc không phải là học sinh giỏi, nhưng nổi tiếng vì những hành động nghịch ngợm, đánh nhau. Chỉ đơn cử một việc này thôi, một hôm tụi tôi đang tụ tập ngồi trong phòng thầy giáo, thì Cúc và Đàm quang Lương vào và quăng 2 quả lựu đạn chày (chắc lấy trong kho công binh ?) lên tường chỗ tụi tôi ngồi nói chuyện, nhỡ chẳng may nó bật chốt ??? Có lẽ bây giờ tụi tôi không còn ngồi đây? Các giếng nước quanh trường, trừ 1, 2 cái, nó và Quang Lương đã thử nghiệm vũ khí cả bằng cách ném lựu đạn xuống. Nước sau đó không thể sử dụng được nữa, giếng nước thối um lên. Bây giờ tôi mới nói, vì 2 đứa rủ tôi, nhưng tôi không tham gia, chúng nó khoe thành tích với tôi mà. Sau này về Hà nội, ngôi biệt thự 45 Quang Trung - nhà của Cúc, Huỳnh Hồng là nơi tụ tập của học sinh miền Nam, học sinh trường Trỗi quê ở miền Nam và nhiều anh, em khác....Sau ngày miền Nam giải phóng, như mọi người. Tôi và Cúc trở về miền Nam , tôi tìm gặp Cúc bình thường như bạn tìm nhau . Cúc đi lao động hợp tác bên Tiệp. Hết thời hạn, Cúc trở về với tay nghề điện. Do có nghề điện, nên Cúc xin được làm việc dưới tàu biển, tàu Vĩnh Trà của tỉnh Vĩnh long, chuyên chở hàng đi nước ngoài. Tôi và Cúc lâu lâu 2 tàu gặp nhau lại truyền cho nhau kinh nghiệm....buôn lậu.
3 nhận xét:
Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Hình như Cúc điển trai nhất nhà?
Trả lờiXóaNhìn Cúc, lại nhớ khi còn ở trường, hồi đó Cúc ngoài chuyện nghịch ngợm, ngang tàng cậu ta đã biết hút thuốc, lúc trường còn ở Phong khẩu, chẳng biết bằng cách nào cứ mỗi tháng sau khi lĩnh tiền fụ cấp (2,5 tệ) là cậu ta lại nhờ ai đó mua hộ được mấy bao thuốc lá để hút dần trong tháng. Trong giờ tự học thỉnh thoảng thấy lỉnh ra ngoài đi WC, khi vào lớp là sặc mùi thuốc lá nên cậu ta rất hay bị thày Kính phát hiện, nhắc nhở và kiểm điểm trước lớp. Năm 1970 sau khi Trường giải tán, ra học phổ thông ở ngoài, trong suy nghĩ của tôi lúc đó Cúc là một học sinh cá biệt. Bẵng đi 16 năm, năm 1986 tôi vào công tác ở Sài gòn 3 tháng, thường xuyên gặp Cúc thấy Cúc thay đổi hẳn tính cách, điềm đạm và khiêm nhường hơn. Khi ôn lại những chuyện cũ ở trường thì Cúc chỉ cười và tôi không thể nghĩ rằng trong con người Cúc trước kia là một cậu bé nghịch ngợm, hiếu động mà bây giờ là một người đàn ông hiền lành, điềm đạm. Cách đây vài năm có dịp vào công tác hoặc đưa con đi thi đấu, khi qua SG tôi không có dịp gặp và biết tin nhiều về Cúc. Khi nghe tin Cúc lâm bệnh, tôi cảm thấy mình có lỗi với bạn, càng cảm thấy đột ngột và buồn khi mới biết tin về bạn thì bạn đã vội vã ra đi. Mong bạn thứ lỗi cho tôi! Chúc bạn yên giấc ! linh hồn được siêu thoát ! Phù hộ cho gia đình, vợ con và bè bạn !
Trả lờiXóaVinhnq
Đúng là Cúc đẹp trai thật , tôi đã rất ngạc nhiên khi nhì thấy ảnh Cúc sau 38 năm không gặp (dù biết rằng ảnh đó từ lâu rồi),trông cực kỳ đàn ông và hiền . Chào vĩnh biệt Cúc nhé . Võ Hùng
Trả lờiXóa