Nói dối không ngượng mồm
Lạ nhất là hắn có tài nói dối nhưng không biết ngượng. Về Ban Công nghiệp TW được mấy hôm, hắn đến chơi rồi khoe với bà già tôi: “Con được các cụ xếp là cán bộ nguồn, sắp được chỉ định là Phó Ban Công nghiệp”. Biết anh Bùi Văn Sướng là con cháu trong nhà, đương chức Thứ trưởng Bộ Giao thông, nên hắn nói: “Bà bảo thằng Sướng muốn lên Bộ trưởng thì phải gặp con”. (Trong khi hắn kém anh Sướng gần chục tuổi). Nghe xong bà già phải dặn: “Gần được tí cán bộ cao đã xưng hùng xưng bá. Về đấy phải cố phấn đấu và kheo khéo giữ cái mồm!”.
Anh em xì xào to nhỏ, hắn được “sống trong vẻ vang” đúng một tuần. Nhưng sau đó từ nhiều nguồn thì biết hắn chỉ là nhân viên của Phòng Hành chính-Quản trị chứ có phải chuyên viên chuyên viếc gì. Nhiệm vụ được giao là chuyên đi xuống các nhà máy, xí nghiệp ở địa phương xin cho hoặc xin mua xăm lốp, phích nước, khung xe đạp, vải vóc, TV... với giá rẻ, về lo đời sống cho anh em. (Tóm lại là trong “ban đời sống”). Nhưng xuống địa phương thì mồm hắn toang toác: “Thằng nào muốn về Hà Nội, muốn làm lãnh đạo tỉnh thì cứ qua tao. Gần các cụ nên tao nói cho một câu”. Thật là liều! Mà chả hiểu có ông nào “lên to” được nhờ hắn và mỗi lần giúp hắn có “ăn uống” gì không?!!
Những lần nghe hắn bốc phét với người khác đến sùi bọt mép mà mình cảm thấy ngượng. Sợ nhất là họ nghĩ mình cũng như “bạn mình”(!). Còn hắn thì cứ vô tư. Biết tật của hắn chúng tôi cố tránh. Sau này còn đùa: Tốt nhất là giao cho ông nhiệm vụ chuyên đi ăn cơm trưa với cán bộ cấp huyện về Hà Nội công tác. Họ đói thông tin nên chuyện trên trời dưới biển của ông cứ há hốc mồm ra nghe và tin sái cổ. Còn với bọn tôi thì nói buổi sáng, đến chiều là lộ rồi!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Loại người này trong các cơ quan NN thỉnh thoảng chúng ta cũng gặp. Đối với cấp trên thì luôn có thái độ khúm núm, nịnh bợ, họ luôn có một "anten" thu tín hiệu, đón ý cấp trên cực nhạy, cấp trên chưa kịp mở miệng thì họ đã dạ vâng rối rít không có một chút liêm sỉ, gặp ai cũng nở một nụ cười đãi bôi, với một cái bắt tay lỏng toẹt.
Trả lờiXóaĐối với cấp dưới và đơn vị cơ sở thì thường tỏ ra là nhân vật rất quan trọng, có thể "buôn vua bán chúa" được, thậm chí tệ hơn là còn mắc bệnh ngộ nhận để lợi dụng những mối quan hệ mà họ có được trong công tác, với mục đích trục lợi cho cá nhân. Đó là loại người cơ hội.