Đọc bài kể chuyện KV cùng mấy bạn phượt rừng về thăm lại Trường sơn, mình lại thấy nhớ rừng, nhớ TS quá. Nghe nói KV đang phải ăn gạo lứt muối mè mà vẫn phượt rừng được, sướng thật. Nhớ ngày nào còn tụ tập nhau uống bia Li phoc ở Lăng cha cả mà hôm nay nhìn ảnh KV chống gậy leo rừng trông giống tư lệnh chiến trường quá. Những ngày ở TS đã lùi vào dĩ vãng gần 40 năm rồi mà sao nỗi nhớ TS cứ bỗng chốc lại ập về, nhớ đến nao lòng. Phải chăng nơi đó không chỉ là nơi một thời trai trẻ tụi mình đã sống và chiến đấu ở đó, mà có lẽ nơi đó còn là nơi đã cho ta cuộc sống ngày hôm nay. Giá ngày đó... thì còn đâu hôm nay để mà nhớ mà nghĩ về TS, về bạn bè đồng đội. TS chính là nơi đã che chở ta, đã trả về cho ta cuộc sống hôm nay. Đó là một niềm hạnh phúc vô biên cho những ai đã qua đó mà còn có cuộc sống hôm nay. Giữa TS bao la còn có bạn bè mình đang nằm lại ở đó. Mỗi lần xem những hình ảnh các bạn đi tìm mộ YHòa ở TS, mình vô cùng xúc động. Có lúc mình thầm nghĩ, sự may mắn của mình phải chăng trong đó có sự phù hộ của bạn bè mình, những người đã nằm xuống ở TS. Mình không cường điệu hóa suy nghĩ và cảm xúc của mình, nhưng quả thật mình vẫn luôn nghĩ như vậy để tự động viên mình, để tri ân bè bạn.
Lâu nay mình vẫn thầm ước mong có một dịp nào đó được đi thăm lại TS, thăm lại những nơi mình đã từng ở đó: Động Ông Do, núi Chu nga, khe Ba lang, sông Ba lòng và những làng xóm mình đã từng đi qua và ở đó những ngày ngắn ngủi trong chặng đường hành quân năm xưa. Có lẽ đó là ước mơ chung của những người lính đã qua một thời trận mạc, nhưng không ai cũng có thể thưc hiện được ước mơ ấy, và vì thế mà nỗi nhớ càng thêm canh cánh trong lòng...
Lâu nay mình vẫn thầm ước mong có một dịp nào đó được đi thăm lại TS, thăm lại những nơi mình đã từng ở đó: Động Ông Do, núi Chu nga, khe Ba lang, sông Ba lòng và những làng xóm mình đã từng đi qua và ở đó những ngày ngắn ngủi trong chặng đường hành quân năm xưa. Có lẽ đó là ước mơ chung của những người lính đã qua một thời trận mạc, nhưng không ai cũng có thể thưc hiện được ước mơ ấy, và vì thế mà nỗi nhớ càng thêm canh cánh trong lòng...
Nhớ đến nao lòng phải o? Nhưng sẽ bồi hồi rạo rực khi đặt chân lên những mảnh đất mà mình đã đi qua ,ở lại trong những năm tháng chiến tranh...kỷ niệm sẽ ùa về...và trái tim sẽ trẻ lại,mình sẽ lại hào hùng hơn với hiện tại.VYGO hãy thu xếp mà đi
Trả lờiXóaVỹ muốn gặp lại TS ngày xưa?Cậu cứ nghỉ hưu đi sẽ có dịp trở lại chốn xưa!Chỉ sợ cậu không thu xếp được thôi?
Trả lờiXóaỌc!Đã nghỉ hưu rùi sao còn nấn ná làm chi?Thích thì quẳng gánh lo đi mà "Phượt"...!
Trả lờiXóa