Hôm nay, hai mẹ con cháu Đào Thu Hương đã lên đường sang Úc. Chị Hạnh, mẹ cháu Hương là K9 vì vậy mình xin viết đôi dòng về hai mẹ con cô gái du học sinh khiếm thị tòan tài này trên trang Ut.
Cháu Hương là một người khiếm thị có tài và là tấm gương sáng về sự cần mẫn. Khi học đến lớp 4 thì mắt của cháu đã nhìn rất kém. Bà Thanh, khi đó là viện phó viện mắt, mổ mắt cho cháu nhưng ca mổ không thành công nên cháu mù hẳn và phải vào trường dành cho trẻ khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu, học lại từ lớp 1. Từ đó cho đến khi hết lớp 9 cháu luôn đạt thành tích cao. Cháu thi đủ điểm vào trường công Kim Liên nhưng không được nhận vào học. Thầy Văn Như Cương đã nhận cháu vào lớp 10 chuyên tóan của trường dân lập Lương Thế Vinh và cháu đã đứng nhất lớp, năm sau cháu chuyển sang 11 chuyên Anh và cũng luôn đứng nhất lớp cho đến hết lớp 12. Cháu được vào thẳng khoa tiếng Anh, ĐH SP HN và đã tốt nghiệp đại học loại giỏi, là thủ khoa xuất sắc năm 2010, là 1 trong 10 gương mặt trẻ tiêu biểu Thủ đô 2010 và 1 trong 10 gương mặt trẻ tiêu biểu tòan quốc 2010. Ra trường, cháu được nhận về làm việc tại một tổ chức phi chính phủ của Mỹ. Sau đó thì vừa đi làm, cháu vừa tham gia các khóa học ở Thái Lan, Hàn Quốc, Nhật Bản và theo học chương trình thạc sỹ tại trường ĐHQGHN mà lẽ ra cuối năm nay cháu sẽ bảo vệ (nếu không có cơ hội đi du học). Trước khi đi Úc, trường ĐHQGHN đã đồng ý cho cháu bảo lưu kết quả để sau một năm rưỡi du học sẽ về bảo vệ luận văn thạc sỹ.
Hương không chỉ giỏi tóan và tiếng Anh mà văn của Hương còn được lấy làm mẫu cho học sinh sáng mắt trường Lương Thế Vinh. Cháu là người sáng lập ra tờ báo Hoa nắng của trường Nguyễn Đình Chiểu, cháu cũng có những tác phẩm vẽ đã đạt giải, cháu còn chơi đàn organ và dẫn chương trình cho các buổi văn nghệ gây quỹ từ thiện cho trẻ khuyết tật. Microsoft đã tôn vinh cháu là "Anh hùng thầm lặng", cháu là "Công dân tòan cầu" và đã từng là nhân vật của "Người Đương Thời". Từ năm lớp 10, cháu bắt đầu được rất nhiều tổ chức và cá nhân giúp đỡ về mặt vật chất và gia đình đã thóat khỏi cảnh nghèo, nhưng bản thân cháu cũng tham gia nhiều công tác xã hội, đặc biệt là những công việc có liên quan đến người khiếm thị.
Tuy nhiên, người mình muốn dành những dòng cuối lại chính là người bạn K9 của chúng ta, mẹ cháu Hương. Là một người phụ nữ tài ba nhưng nghèo, lại thêm con bị khiếm thị, Hạnh đã hy sinh những cơ hội tiến thân để vừa công tác kiếm đồng lương ít ỏi vừa làm đầu bếp, lái xe, làm đôi mắt để con gái có được những thành công mà ai biết cũng phải nể phục. Chẳng có nhiều để kể về chị vì chị luôn lặng thầm hy sinh cho con tỏa sáng. (Mình mà là Microsoft thì sẽ phong cho Hạnh là "Anh Hùng Thầm Lặng", chứ cháu Hương thì đã và đang kêu oang oang rồi.)
Rất đáng khâm phục. Cám ơn tác giả. Giá có thêm tấm ảnh?
Trả lờiXóaĐề nghị tác giả chữa Nguyễn Đình Triểu thành Nguyễn Đình Chiểu cho đúng.
Đồng ý với ý kiến BTK2. có thêm tấm ảnh thì thêm hay.
XóaMình đã định tiễn hai mẹ con Hương ra sân bay thì sẽ chụp ảnh minh họa cho bài viết nhưng gặp sự cố cháu nội bị lên sởi nên không đi được. Sẽ xin ảnh gia đình để bổ xung.
XóaCảm ơn anh BTK2 (khóa 2?) và em xin chỉnh sửa.
XóaMình đã định tiễn hai mẹ con Hương ra sân bay thì sẽ chụp ảnh minh họa cho bài viết nhưng gặp sự cố cháu nội bị lên sởi nên không đi được. Sẽ xin ảnh gia đình để bổ xung.
XóaMột tấm gương đáng khâm phục !
Trả lờiXóaCảm ơn Thái!
Mình biết về cháu Hương qua báo An ninh Thủ đô khoảng năm 2004. Sau khi xin số điện thoại của mẹ cháu, mình đã đến nhà gặp Hạnh và thực sự cảm thông cho những khó khăn của người phụ nữ bằng tuổi mình mà lại có đứa con khiếm thị nên hai đứa dần trở nên thân thiết. Nhưng khi nói đến K9, mình phải xin nhường chỗ cho bạn học cấp III của Hạnh là TCL K8. Vì sao vậy: Thứ nhất, họ quen biết nhau trước mình mấy chục năm trời. Thứ hai, mình là người lạ đến giúp Hạnh và cháu Hương, còn Hạnh gần như là người thân của mẹ L. Khi bà chưa mất, từ hàng chục năm nay, Hạnh đã là chỗ dựa của bà cả về tinh thần lẫn trong cuộc sống: L đi công tác cũng gửi gắm mẹ cho Hạnh (chứ không phải cho v), cơm nước cho bà, đưa bà đi khám, chữa bệnh, v v và v v. Bà yêu quí Hạnh đến mức, thậm chí để tiện cho việc học hành của con thứ hai nhà Hạnh, bà cho cháu đăng ký hộ khẩu vào nhà bà luôn. Tóm lại, Hạnh không chỉ là một người mẹ hết lòng vì con mà còn là một K9 tuyệt vời mà các anh Trỗi nên có. Ấy chết, khéo mình lại cầm đèn chạy trước ôtô rôi!
Trả lờiXóaMột tấm gương tiêu biểu.
Trả lờiXóaTác giả viết tắt nhiều quá, đến nỗi chữ V là nói về ai tôi chịu hiểu. (chứ không phải cho v)
v là vờ ơ nặng đấy!
XóaTrường Quế là nơi nhận tất cả học sinh khiếm thị của trường Nguyễn Đình Chiểu ( TP. HCM) khi vào cấp 3 . Khi hòa nhập thì không có một sự ưu ái nào nhưng hầu hết các em học rất tốt , đặc biệt ca hát thì thôi rồi .
Trả lờiXóaƠ! thế là :"Vơ nặng" à ? thế thì tham quá.
Trả lờiXóaBác Thắng K5 "chọc ngoáy" thế đủ rồi. TCL k8 em biết là ai, lý do Thái chỉ viết chữ "V" là em hiểu. Thế nhé! :)
Xóa