Xin mời cùng đọc mẩu chuyện về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn Hilton
Đêm đó đã rất khuya, một đôi vợ chồng cao tuổi tìm đến một khách sạn ở khu du lịch hỏi thuê phòng. Người lễ tân, một thanh niên trẻ nhã nhặn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi đã kín khách, không còn chỗ nào cả”. Song, khi thấy bộ dạng mệt mỏi và thất vọng của 2 vị khách, người lễ tân lại nói: “Tuy nhiên, để tôi nghĩ cách xem sao…”.
Anh đương nhiên không muốn họ tiếp tục phải đi gõ cửa từng khách sạn mà xem ra cũng đã kín đặc người trong thị trấn, rồi cuối cùng phải ngồi vật vạ đâu đó bên lề đường suốt cả đêm. Vậy nên, anh dẫn hai vị khách ấy đến một gian phòng nhỏ nhưng ngăn nắp và sạch sẽ: “Đây không phải gian phòng tốt, nhưng lúc này tôi chỉ có thể làm được đến vậy”.
Ngày hôm sau, khi hai vị khách đến thanh toán, người lễ tân từ chối: “Không cần, vì đó chỉ là phòng nghỉ của tôi, cho ông bà mượn tạm qua đêm. Chúc ông bà lên đường may mắn”. Hóa ra, cả đêm hôm đó người lễ tân đã không ngủ mà ngồi làm việc trong quầy. Hai vị khách vô cùng cảm động. Khi họ đã đi khỏi, anh tiếp tục bận rộn với công việc của mình và quên hẳn chuyện đó. Không ngờ một ngày kia, anh nhận được một tấm vé máy bay cùng thư mời đến New York làm việc. Hóa ra hai vợ chồng già ấy thuộc hàng tỷ phú, sau khi quay về họ quyết định mua hẳn một khách sạn sang trọng để kinh doanh và mời người lễ tân tốt bụng đến làm quản lý với niềm tin chắc chắn anh sẽ làm rất tốt công việc này.
Đó là câu chuyện về người giám đốc đầu tiên của chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới Hilton.
Nguồn: http://www.philiprodgersdesign.com/webroot/img/uploads/Dublin_Hilton_Airport_Hotel/HILTON_SIGN.jpg
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Giống chuyện "ở hiền gặp lành" của VN.
Trả lờiXóaCháu cũng mún Tử Tế, hi vọng ngày nào đó "Bụt hiện lện và...". Chờ mãi chả thấy Bụt đâu. Hổng thèm Tu Dưỡng nữa, cháu làm ngược lại: Dùng Windows lụi và bẻ khóa Software...đã thế còn cài cho ngừi khác...cũng k thấy Bụt quở trách.
Nhưng thằng "đế quốc thực dân" còn nham hỉm hơn cháu: mỗi "máy tính chuẩn" đều có HĐH kèm theo, đâu cho mình Lách - tụi nó toa rập với nhau bóc lột chúng ta.
Chuyện quá hay. Đây là mẫu chuyện rất nhân văn, đáng được học tập. Giúp người thì được người giúp lại gấp hàng trăm, ngàn lần.
Trả lờiXóavị GĐ đầu tiên này rất xứng đáng được hưởng ân huệ này.
Ở đâu không biết chứ hồi chiến tranh phá hoại, Hà nội cũng ối khách sạn Hilton, tuyền là khách xịn. Hồi đó Sơn tây cũng có. Khách hàng gọi chung là "khách sạn Hilton Hanoi".
Trả lờiXóa