Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2007

Chữa vặt không được

Có một căn bệnh đã thành “mãn tính” chi phối các quá trình sản xuất và tiêu thụ trong xã hội Việt Nam. Đó là làm gì cũng thích của rẻ, miễn sao là rẻ, dù chất lượng có bị hạ thấp một chút cũng chịu được.

Trong quá khứ, nền giáo dục Việt Nam không thoát khỏi căn bệnh đó. Dắt con đi xin học là bà mẹ xưa vừa cười vừa “mặc cả” ngay với thầy rằng chả có bao nhiêu để trả học phí đâu, cuối năm chỉ xin có con gà với mấy cối gạo mang biếu, thôi thì trăm sự nhờ thầy giúp cho.

Nhất quyết bắt con phải theo học, nhưng nói cho cùng, học như thế nào thì các gia đình xưa không cần biết. Nhiều người cũng nghĩ chuyện xa xôi, bảng nhãn, thám hoa. Nhưng càng nhiều hơn bội phần là những trường hợp họ chỉ xin thầy dạy cho đủ chữ để đọc mấy tờ giấy thuế và giá có ai có nói chữ (tức dùng vài chữ Hán lạ) thì cũng nghe thủng. Cốt lấy cái tiếng gia đình ham học, thế là được rồi!.... ( Đọc tiếp tại đây )

1 nhận xét:

  1. cái j cũng vặt vãnh thì ko làm nên cái j cả. Người xưa có câu" của rẻ là của ôi", và " ra tấm ra món". chính vì vậy cần nhìn nhận tổng thể để tránh rơi vào cảnh " 1 lần ko muốn, 4 lần ko xong".

    Trả lờiXóa

Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!