Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Sáu, 4 tháng 2, 2011

TẾT LANG THANG.

(Tiếp theo)

Chuyến tàu đêm 29 tết ấy có thể gọi nó “ Con tàu hao hức “ được. Đa phần là du khách, rất nhiều người đi cả gia đình, đông vui ríu rít. Dạng một mình lang thang như tôi chỉ là thiểu số. Tuy nhiên cũng phải sáng ra đến Lào Cai tôi mới nhận diện đầy đủ các thành viên cùng đoàn.
Cả đoàn mười lăm, mười sáu người mà có đến 3 gia đình, những người này thì không thể nói họ tâm trạng được. Còn lại hai mẹ con một cô giáo trẻ, một ông làm bên sở giao thông và tôi mới là diện có “ vấn đề “.
Cậu hướng dẫn viên không biết nghĩ sao mà đề nghị tôi làm trưởng đoàn. Từ chối mãi chẳng được đành nhận, thầm nghĩ cái chức “ dân bầu xã cử “ này trách nhiệm lớn và khó khăn đây. Quả không sai, vừa ăn sáng xong đã có sự cố từ thành viên nhỏ nhất đoàn. Cậu bé bốn tuổi con cô giáo trẻ bị gió lạnh đâm ra cứ khò khè, khóc ngằn ngặt. Càng dỗ càng khóc to và đòi về bằng được, người mẹ trẻ lúng túng không biết sử lý ra sao. Trong đoàn cũng nhiều ý, thấy khởi đầu một hành trình như vậy quả không hay, tôi phát đại :” Cứ đi đi, trẻ con đi nhiều nó càng khỏe chứ sao”. Nhưng rồi cô giáo quyết định trở về Hà Nội, đưa hai mẹ con lên taxi, cả đoàn trầm hẳn, lặng lẽ xếp đồ lên xe ra cửa khẩu. Không biết hên sui thế nào, chưa đi mà đã chia tay khiến mọi người cứ thấy sao sao ấy. Thật may, khi thủ tục xuất cảnh gần xong thì hai mẹ con lại tò tò xuất hiện. Moi người xúm vào, mỗi người mỗi việc giúp đỡ họ làm thủ tục. .
Qua cái sự cố nhỏ của hai mẹ con cô giáo tôi thấy mọi người đều tốt tính, nhất là mấy bà phụ nữ trong đoàn, cư xử đàng hoàng và tận tình lắm. Bà nào cũng nhẹ nhàng, hoạt bát nhưng có vẻ rất “ Quyết đoán ”. Còn 3 ông chồng kia, ông là tổng giám đốc, ông làm trưởng đại diện tập đoàn ngoại quốc, ông xoàng nhất cũng bác sĩ chuyên khoa ở bệnh viện lớn ấy vậy mà khi phát câu gì mắt cứ phải liếc vợ một cái. Biết là mấy lão thuộc loại “ Đại kính vợ “ nên nghĩ việc đoàn có chuyện gì tôi tính sẽ bàn với mấy “mẹ đốp” này cho nhanh trừ chuyện rủ nhau đi uống rượu.
Hành trình Hà Khẩu_Thạch Lâm mất gần 500 cây số, qua Bình Biên, Mông Tự, Di Lạc...lướt qua không khí tết của người dân bản xứ ven đường. Họ thuộc các tộc tiểu số ná ná như dân các tỉnh biên giới ở ta như người Dao, Mong, Di...hướng dẫn viên cũng giới thiệu sơ sơ về họ. Các bác có thể gõ GucGof để tìm hiểu và tôi cũng không định làm thay mấy anh du lịch vì chắc rằng không thể bằng họ.
(Còn tiếp)

4 nhận xét:

  1. Hay hay hay.
    3Chai tu cho dang lam viec gui loi CHUC MUNG NAM MOI toi ONG NGAI LANG THANG.

    Trả lờiXóa
  2. Hồi tụi tui là học viên ĐHKTQS có một "tục lệ" như sau:
    Cứ đến Tết, đám học viên bị chia làm 3 khối.
    Khối 1 gồm những người ở xa, được về Tết đủ ngày.
    Khối 2 và 3 gồm những người ở gần (ví dụ Hanoi và không xa hơn thế) sẽ thay nhau trực Tết tại trường (gọi là sẵn sàng chiến đấu). Khối 2 về Tết trước, khối 3 về tết sau, lấy thời điểm giao ca là 12g trưa mùng Một Tết.
    Để không bị thâm hụt quân số lúc giao ca, các thủ trưởng mới "chế" ra mẹo chia cặp. Cứ 1 "bố" của khối 2 lên thì mới cho 1 "bố" của khối 3 về (kiểu như chạy tiếp sức dzậy), khỏi cần vin lí do kẹt xe.
    Vậy là giao ca cực kì nghiêm túc, bố khối 2 lên trễ thì bố khối 3 về trễ, cứ rứa mà mần. Tự các bố xử nhau, khỏi phiền tới kỉ luật nhà binh.
    Thế là sáng mùng Một Tết, ga Hàng cỏ (vắng teo) nhõn lính ĐHKTQS lên tàu ngược Vĩnh yên.
    Một kỉ niệm.

    Trả lờiXóa
  3. Đúng rồi bác Quang Ạ. Có năm thăng Hùng K7 phải lên trong chuyến tàu 30 tết, trước khi ra tàu chắc có làm tí rượu nên lên tàu ngủ gật. Tỉnh dạy thấy tàu đã tới ga Bạch Hạc, lại phải xuống lang thang ở ga xép chờ chuyến tàu xuôi về Vĩnh Yên.
    KV.K7

    Trả lờiXóa
  4. Tàu Tết cuối năm nhiều chiện vui thiệt.

    Trả lờiXóa

Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!