Mấy ngày nay tôi đã xem hàng trăm tấm hình ghi lại hình ảnh người dân cả nước tiếc thương tiễn đưa Đại tướng. Tôi không hay khóc, nhưng lần này thì không sao nuốt được, tình cảm tự nguyện của lòng dân đến với Đại tướng làm tôi nhòa nước mắt.
|
Ảnh: Việt nam net |
Tôi chọn tấm hình có ba người lính trong bài viết này với một lý do hoàn toàn riêng tư, bởi họ là lính cùng Trung đoàn. Khi nhìn thấy hình các đồng đội trên Vietnamnet, tôi đã gọi điện hỏi sao chỉ có ba người, họ nói : “ Đông lắm, chúng nó đang xếp hàng, riêng ba thằng tao được dân ưu tiên ”. Thật cảm động, thế mới biết người Hà Nội ta vẫn còn cất giữ bên trong nhiều điều tốt đẹp mà lâu nay tưởng chừng đã mất, nó chỉ hiện lộ khi mọi người cùng hướng tới những giá trị đích thực, trong sáng mà biểu tượng là Người, Đại tướng của nhân dân.
Ba người lính Trung đoàn tôi đã may mắn trong số hàng ngàn những CCB khác vinh dự được vào căn nhà số 30 Hoàng Diệu những ngày qua, coi như họ là đại diện cho hàng triệu những người lính Việt không có điều kiện về hoặc đã về mà không kịp vào để tiễn biệt Đại tướng. Là nói vậy để tự an ủi mình thôi, điều này thật khó sẻ chia, không như khi xưa lính Trung đoàn tôi chia nhau điếu thuốc Điện Biên, quà của Đại tướng trong chiến hào lầy lội bùn nước. Đó là kỷ niệm khó quên, có thể là duy nhất với nhiều người lính Trị Thiên chúng tôi về Đại tướng hồi tháng 9/1974. Mỗi người chưa được nổi một điếu thuốc, chúng tôi chung nhau rít lấy rít để, tệ nữa còn canh chừng thằng tham lam, hút quá. Nhớ lắm ! Dù ít, chưa đã cơn thèm nhưng lính chẳng quên. Trong gian khó, giữa “ rừng lá thấp “ Đại tướng vẫn nghĩ và lo cho lính, lính thấy mình không bị bỏ rơi. Chỉ thế thôi là người lính không thể quên Người. Còn ai bảo “ Hút xong điếu thuốc, lính đánh giặc hăng lắm “ Thì xin lỗi, đó là lời của lính trong các sự kiện đình đám nơi hậu phương, khi trong chiến hào không ai nói vậy.
Thương đồng đội ở xa về không kịp vào vĩnh biệt Đại tướng, giá như ở Hà Nội ngày này tôi có thể giúp cho các anh toại nguyện vì sự quen biết, nhưng chen ngang trước các mẹ già, trước các chị trên tay là con nhỏ ôm ảnh Đại tướng, ngủ gà ngủ gật sao đành. Nếu làm điều này, chắc chắn Đại tướng sẽ không vui, ông sẽ cắt xuất quà cho Trung đoàn ta đó.
Ngày mai, chúng ta sẽ ra chào vĩnh biệt Đại tướng trên đường phố Hà Nội, tiễn đưa Người về quê hương Quảng Bình như năm nào chúng ta đã từng chia nhau điếu thuốc Điện Biên của Người.
TP. Hồ Chí Minh 12/10/2013
Nguyễn Khắc Việt K4