|
Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012
Thơ và ca dao bút tre .
Thứ Năm, 29 tháng 3, 2012
Căn cứ....
Công việc của tôi cũng hay phải dùng đến từ "Căn cứ..." từ những văn bản pháp luật NN để thảo tờ trình hay quyết định, giúp lãnh đạo ra những Quyết định đúng với quy định của pháp luật. Chắc chắn chưa bao giờ dùng đến câu: "Căn cứ...điều lệ Đảng CSVN" để thảo những văn bản pháp luật như trong video clip dưới đây.
Hay! thế mới biết trình độ dân trí của bà con nông dân ngày càng được nâng cao.
Hay! thế mới biết trình độ dân trí của bà con nông dân ngày càng được nâng cao.
"Sáng thứ 5, ngày 29-3-2012. Bà con huyện Văn Giang ở 3 xã Xuân Quang,
Phụng Công, Cửu Cao đã lên trụ sở tiếp dân của Thanh tra tỉnh Hưng Yên
làm việc về các sai phạm trong cưỡng chế thu hồi đất ruộng cho dự án khu
đô thị sinh thái Ecopark. Cuối buổi làm việc bà con yêu cầu tỉnh Hưng
Yên dừng việc cưỡng chế thu hồi đất ruộng của bà con..."
Tiếp....
Năm 2004, đã một lần tôi đã phải dùng nhiều lần từ "Căn cứ..." của Luật đất đai 2003 trong đơn khiếu nại với UBND Quận Ba đình, Hà Nội vì một quyết định sai trái của UBND Quận Ba đình trong việc cấp sổ đỏ để không bị mất gần...100T. Nhờ đó một số hộ dân khác có hoàn cảnh giống mình cũng được hưởng lợi từ những "Căn cứ" đó.
ĐÊM DÀI LẮM MỘNG
Có những lúc khi ta gặp một chuyện gì đó hay đi đến một nơi nào đó, cứ mang máng hình như việc này, nơi này ta đã trải qua rồi và đến rồi mà nghĩ mãi không ra. Rồi một hôm trong giấc mơ ta lại thấy nó hiện về. Ngủ mơ thì có vô số kiểu ngủ mơ, tỷ như giấc mơ với nụ hôn đầu run rẩy,có lúc thì khói lửa và những tiếng nổ đanh của tiếng súng…rồi giật mình tỉnh giấc với tiếc nuối hay mồ hôi đầm đìa.
Một hôm, tớ trở về nhà sau khi làm vật thí nghiệm với đề tài thử sức bền chịu đựng của cơ thể con người ở độ tuổi thế này, thế này với cường độ bốn ngày lên bàn mổ ba lần cho nền y học tiên tiến Việt Nam.
Sáng hôm sau,khi cô y tá xinh đẹp do BV cử đến đang thay băng vết mổ chưa lành thì ông bạn Sáu Bảnh mò tới thăm với khẩu súng Chớp của hắn. Hì, mà thằng này nó tự nhận tên đó chứ nó tên khác cơ, các bác tự đoán nhé. Nó nhất định cứ đòi mình vén áo lên để xem và chụp thành quả của nền y học nước nhà. Mà được chụp với cô bé xinh đẹp đang sờ… bụng thì còn gì bằng. Tớ sướng nằm im, không phản đối.
Tối đến nằm trằn trọc rồi thiếp đi lúc nào không biết. Mình mơ thấy mấy thằng bạn nhậu ngồi quanh. Thằng thì ngửa cổ dốc li rượu Vodka đánh chóc một cái rồi gục đầu xuống bàn ngủ. Thằng thì dáng đi như anh giang hồ lãng tử phố Cửa Đông, uống mà không ăn. Có thằng uống thì ít mà ăn thì thôi rồi…Lượm ơi. Rồi giấc mơ lại nhảy sang đoạn mình đang lần ra cổng BV. Vừa đi vừa nhét bộ đồ lòng rồi kéo băng giống cái khóa quần Jean đánh xoạch. Ra đến cổng, leo lên taxi biển số không không thấy rồi nói với chú tài: Cho anh ra nghĩa trang thăm bạn anh cái. Mà từ BV đến đó đường xá VN toàn ổ gà mà xe chạy cứ êm ru, không lắc không giật. Cất lời khen chú tài tay lái lụa, chú ấy trả lời tỉnh bơ: Xe giấy mà anh!
Tới nơi,ngồi bên cạnh mộ bạn kêu: Có Vodka loại Sa Hoàng đây, dậy uống mày. Thế rồi với tay lên không gian kéo màn hình Monitor không inch xuống cho nó đọc Blog T. Đọc đến đoạn thằng K6Ls bạn nó đang dậy ôn thi gì đó cho cô bé gì đó trên VHLS. Nó thở dài nói: Dậy học gì cái ngữ nó, học giỏi thì đã không đi Thạch thất. Có mà tán gái thì có!
Đến đoạn tán gái thì tớ lại mơ về thời trai trẻ lính tráng trong quân ngũ. Mơ thấy trời mưa phùn, thằng bạn K8 đi cùng cô bé Hải phòng xinh đáo để mà cứ bắt mình đứng giữa. Mình đứng sang một bên thì nó lại dịch xa cô bé vài centimet. Mình thở dài nghĩ: Đúng là phí của giời.
Giấc mơ không ngắt quãng, tiếp tục mình mơ thấy cô bé lâm trường trên đảo Vạn hoa từng cho mình mượn dao và chặt tre nứa dùm. Mơ một nụ hôn sâu,nồng nàn …đang đến đoạn gay cấn thì tự nhiên thấy nhói đau ở bắp vế non. Một tiếng thì thầm: Anh ơi! Có tý.
Lơ mơ tỉnh giấc, gắt nhỏ: Tý gì! Đang đau chết mẹ đây này.
Tiếng bà xã: Có mà ham nhé! Là em nói có thằng Tý.
Chết, có trộm à. Một dòng lạnh giá chạy dọc theo sống lưng và tỉnh hẳn. Không mơ không mớ gì nữa. Thì thào với bà xã: Đâu trộm đâu?
Ông ngủ mơ à. Là nói có con chuột đang phá, em không ngủ được.
Trời đất, có mỗi con chuột mà phá hẳn giấc mơ đẹp của người ta. Nhẹ nhàng bật đèn ngủ, tay với lấy cây gậy sắt nhỏ dài 0,5m hay phòng thân để dưới đầu giường. Nói: Em ra chốt cửa lại và bật đèn lên.
Chú Tý này cũng to đáo để. Mình tự lượng sức: Tao vết mổ chưa lành, cứ coi là thương binh đi. Mày nhỏ nhưng tinh ranh và nhanh nhẹn. Coi như cân bằng lực lượng giữa hai bên nghen.Và cuộc chiến cân sức xảy ra trong sự cổ vũ của Fan cuồng là vợ mình. Chạy và đuổi,phải công nhận con này nhanh thật, cứ như trò chơi "Sô vê" thủa niên thiếu. Bỗng một tiếng rú nhỏ mà đanh cất lên. Nhìn lên, fan cuồng mặt nhợt nhạt, lắp bắp: Nó…nó chui qua…chân em. Thì ra cái giống này khi hết đường là nó lao thẳng vào người với phương châm đi thẳng vào chỗ chết lại là con đường sống. Theo tay fan chỉ, thấy nó nhảy lên nắp máy in và phô tô đứng đó. Lần này thì tao tiễn mày đi. Một cú rơ ve giống như của tay vợt nam số 1 thế giới (tên gì quên rồi) rồi lại một cú bạt thuận tay giống y chang số 2 thế giới (cũng quên tên luôn), nó vẫn tránh được. Giỏi! Mím môi làm một cú đập thẳng như cây vợt nữ Kournicova (nhỏ này thì nhớ vì nó xinh đẹp). Lần này thì Tý đi luôn, nằm im không nhúc nhích. Còn mình thì thở hổn hển và mồ hôi tuôn như suối trong lời khen của vợ: Chồng em giỏi quá!
Vài hôm sau, bà xã soạn giáo án, lúc in thêm vài bản để phát cho học trò thì máy in không hoạt động. Nghĩ chắc hết mực, mở nắp máy ra xem thì thất thanh: Anh ơi! Sao tấm kính trong máy (để phô tô) tan thành tám mảnh thế này.
Đến xem và chết lặng trong vài giây, thầm than: Tý ơi là Tý!
Bà xã xụ mặt, dỗi: Em không biết đâu, anh xem thế nào đem đi sửa hay mua cái mới đền em.
Ô hay! Tổn thất này là của chung. Có mà Mơ,nhé!
P/S: Bình Mèo xem có dư con mèo nào gửi zô cho tớ nhé.
P/S: Bình Mèo xem có dư con mèo nào gửi zô cho tớ nhé.
Thứ Ba, 27 tháng 3, 2012
Hiện tượng Phạm Thanh Bình By Alan Phan
http://tuanvietnam.net/2010-08-27-hien-tuong-pham-thanh-binh
Tôi không quen biết hay có liên hệ làm ăn gì
với ông Phạm Thanh Bình hay công ty Vinashin của ông. Tôi chỉ hân hạnh được gặp
ông một lần vào 3 năm trước ở sân bay Nội Bài. Tôi vừa từ Hồng Kông đến và ông
vừa từ Singapore về.
Người bạn đi cùng quen ông Bình và chúng tôi
trao đổi chuyện thời tiết (?) khoảng 10 phút khi vừa qua cổng hải quan. Dù đang
điều khiển một tập đoàn lớn nhất nước, ông không có “tiền hộ hậu ủng” như các
đại gia khác, đi một mình, và chỉ có anh tài xế ra đón. Ông vui vẻ và tự tin,
không hách dịch, dễ gây cảm tình với người giao tiếp. Một điều đáng khen nữa là
dù dư thừa tài chính và quyền lực, ông đã không tìm mua một bằng dỏm của Irvine
University hay Southern Pacific; và cũng không sai khiến thuộc hạ đi học hay đi
thi dùm mình.
Sau đó vài tháng, tôi có bật qua một kênh
truyền hình Việt Nam và thấy ông đang trả lời một cuộc phỏng vấn về Vinashin và
vai trò của nó trong bối cảnh công nghiệp vận tải toàn cầu. Tôi nghĩ là ông đơn
giản hóa nhiều vần đề và hơi lệch lạc về khả năng của các đối thủ cạnh tranh.
Tôi cũng phân vân về chiến thuật quản trị “đi tắt đón đầu” táo bạo của ông;
nhưng ông vẫn rất ấn tượng vì sự tự tin tột bật trong những lời phát biểu. Ngay
cả sau khi Vinashin sụp đổ, sự tự tin này vẫn tiềm tàng trong những cuộc phỏng
vấn.
Tôi cũng không biết gì về hệ thống pháp lý hay
thủ tục hành chính của Việt Nam để phán xét những hậu quả sẽ xảy đến cho ông
Bình hay tập đoàn Vinashin. Nhưng qua các kênh truyền thông trong và ngoài
nước, tôi biết ông Bình đang phải gánh chịu rất nhiều mũi dùi từ mọi phía, và
những áp lực này đã từng hủy diệt bao nhiêu viên tướng tài trong quá khứ.
Tuy nhiên, nếu nhìn từ khía cạnh chủ quan của
riêng tôi, ông Bình và Vinashin có thể hãnh diện về nhiều thành tích.
Hiện tượng Vinashin và lãnh đạo
Trước hết, có thể nói Vinashin là một hiện
tượng trong lịch sử kinh tế thế giới, đáng ghi vào sổ Kỷ Lục của Guinness
(Book of Records).
Theo Bloomberg, công ty làm thất thoát khoảng
4.5 tỷ USD tài sản tương đương với 5% GDP của Việt Nam. So với xì căng đan kinh
tế lớn nhất của Mỹ, công ty Enron phá sản với tài sản tổng cộng hơn 65 tỷ USD
(vốn hóa thị trường) tương đương với 0.6% GDP của Mỹ vào thời đó (2001). Ở Á
Châu, tập đoàn Sime Darby của Mã Lai đạt kỷ lục năm 2009 với số tiền lỗ hơn 1.8
tỷ USD, tương đương với 0.4% của GDP.
So với thành tích của Vinashin, họ chỉ là
đàn em.
Thứ Hai, 26 tháng 3, 2012
Còm ...
Bọn nó mà còm ? Có mà mơ đi nhé ! Mình nhủ thầm .
Biết quá đi chứ . Bọn bạn già . Càng già càng lười ... còm và lắm nhọt . Lắm thằng vợ con , ô sin làm hết nên
lười lại càng lười . Thôi kệ , mong chờ gì cái bọn đang chờ tàu ở ga cuối .
Mình chỉ cần chút lòng lợn , bát tiết canh và chai rượu là ổn ( thuốc lá tự túc và nên hạn chế . Ung thư đấy ! Khổ mình lại khổ cả bao người ) .
Hôm rồi chú em K9 đến chơi . Nhân chuyện blog của anh em nó nói :
- Công nhận anh viết mấy bài em tâm đắc phết .
- Bài nào ? Thằng em nói thử xem . Trong thâm tâm cũng thấy tự hào vì sự hâm mộ của một fan .
Nó chỉ mấy bài sến đến nhão ra . Mình day day mắt kính và tay kia tranh thủ cấu vào đùi mấy phát . Mắt nhìn tốt nhưng có mấy giọt nước mắt vì đau ( chứng tỏ mình vẫn còn tỉnh táo ) .
Những bài tâm huyết nó không nói . Mấy bài mình viết ất ơ thì nó lại tâm đắc .
Suy nghĩ một lúc mới hiểu . Đúng hoàn cảnh của nó và nó tâm đắc , thế thôi .
Thôi thì cũng có một fan hâm mộ .
- Mai mình đi làm lòng lợn tiết canh nhé . Câu mời hấp dẫn nhưng cái bụng mình nó phản chủ .
Xin lỗi . Chờ chút nhé ...
Quăng mấy viên Becberin vào miệng và nuốt trôi bằng cốc nước .
- Ô ... kê ...
Cái thủa ban đầu ...
Hồi mới đi lính , mình cực tồ . Không mảnh tình vắt vai .
Mà ngày đó nghiêm lắm nhé . Yêu đương bất kể hình thức nào cũng phải báo cáo tổ chức . Ai không báo cáo là mang tội hủ hóa . Không như giờ , từ bọn mẫu giáo trở lên yêu nhau tự do mà không phải xin cô , xin ai hết ...
Trong lũ bọn mình có một tên cùng nhập ngũ một ngày . Nhưng trình độ tán tỉnh , thư từ ... của nó thì những tên lính già còn phải gọi bằng ... cụ . Nó tên Hiển .
Cấp trên phát thư của gia đình , bạn bè và cả bạn gái sau khoảng một tháng nhập ngũ .
Có một tên đọc xong thư bạn gái mà mặt cứ nghệt ra . Tưởng bị sao , hóa ra lần đầu nhận thư bạn gái nó không biết phải trả lời lại ra sao . Thế là nó thì thầm , trao đổi , hỏi han ghê lắm . Nhưng toàn gặp phải những thằng còn dở hơn nó . Đang lúc bí rị thì Hiển lên tiếng :
- Mang giấy bút ra đây , tao đọc cho mà chép . Một bao thuốc lá .
Nó chạy đi liền và nằm xuống giường , đầu nghênh nghênh lên chờ lời vàng ý ngọc .
Hiển chậm rãi rút ra một điếu thuốc gõ gõ lên phản rồi đánh diêm châm thuốc . Điếu thuốc đỏ khá lâu , nó nuốt khói rồi từ từ nhả ra . Cử tọa phát điên lên vì sự lề mề của nó nhưng vẫn phải kiên nhẫn chờ .
- Em yêu mến nhất đời của anh ... chấm .
- Ơ ơ , bọn em chỉ là bạn thôi mà . Thằng kia run rẩy .
- Bạn thì cũng phải viết thế nếu mày yêu nó . Tùy mày thôi ... Hắn làm bộ bỏ đi làm thằng kia nhão như con chi chi vội kéo lại.
- Vâng , vâng . Em viết xong rồi .
Hắn lại rít một hơi thuốc :
- Khi thác nước từ trên cao đổ xuống . Hắn đọc .
- Sao lại có nước non gì ở đây . Thằng kia van vỉ .
- Thế mày có muốn viết thư không ? Hắn dọa .
- Vâng , vâng . Em viết xong rồi .
- Khi mặt trời còn mọc ở hướng đông . Hắn tiếp .
Thằng kia vứt bút .
- Ui giời ! Con lạy bố . Viết thế thì nó không thèm đọc đâu .
- Ngu lắm ! Thư tình phải viết thế con gái nó mới đọc . Hiểu chưa .
- Vâng , vâng . Em viết xong rồi .
- Khi ban đêm vầng trăng dịu dàng tỏa sáng ...
Thằng kia chép lia lịa .
Khoảng năm hay sáu cái khi và cũng chừng đó cái đôi khi ... Rồi à ơi các kiểu . Dài đến hai trang " vê đúp " ( khoảng 8 trang A4 bây giờ ) .
- Chúc em và gia đình mạnh khỏe . Hôn em nghìn lần .
Như bị dìm ở dưới nước quá lâu mới được cho lên :
- Thế này thì thà giết em đi còn hơn . Đến cái tay nó , em còn chẳng dám cầm nữa là ...
- Tùy mày thôi . Hắn nhấc đít đi ra ngoài .
Cả lũ không hiểu gì cả . Thằng này nhìn thằng kia chờ lên tiếng . Im lặng như trong một nấm mồ .
Xôn xao một hôm rồi cũng bị lãng quên vì học hành và tập luyện .
Tháng sau . Cả bọn thấy thằng kia nhảy chân sáo . Thì ra cô bạn viết thư lại còn kinh hơn . Cả bọn ngồi nghe mà sướng lây . Sau cái sướng đó thì thằng Hiển đã trở thành chuyên gia tư vấn ái tình . Oai như cóc . Những lá thư gửi tiếp càng ngày càng sến nhão ra .
Rồi có thằng hỏi muốn làm quen em phải thế nào , muốn cầm tay em phải làm sao , muốn rủ đi chơi , muốn hôn ... Hiển tư vấn nghe thấy nổi gai ốc khắp người . Tất nhiên không phải là do chi phí vì chỉ cần một điếu thuốc là nó đã tư vấn tận tình , cặn kẽ .
***
Thế rồi không biết tại sao , tình yêu lại đến với mình sau một năm tại ngũ vẫn binh nhì . Số là thằng bạn cùng tổ tam tam với Hiển đã chăm chỉ " học hành " và " nên người " .
Nó mới quen một cô ở thành phố Nam Định . Nhưng cô ấy đi đâu cũng có cô bạn gái đi theo . Ca này thằng Hiển bó tay .
- Chúng mày còn hơn cả tao . Thằng Hiển nói .
Vậy là nó rủ mình đi cùng .
Gặp hai cô , hắn nói như tép nhảy . Mình chẳng biết nói gì cứ đi theo ...
Nhoáng cái , nó và cô kia mất tăm . Mình còn đang nhớn nhác nhìn khắp vườn hoa tìm nó thì cô còn lại nói :
- Họ đi ra chỗ tối kia rồi .
Cái thằng bỏ bạn trong lúc nguy nan nhé . Mình rủa thầm .
Cô còn lại vẫn đang thẹn thùng vân vê tà áo . Bỗng mình nhớ lại các tình huống .
- Em tên là gì ?
- Dạ , em tên Trường . Cô nói lý nhí . Lúc này mình mới nhìn kỹ : Khuôn mặt trái xoan , da trắng , eo thon . Xinh ra phết .
- Anh tên Trung . ( Bịa tên nhé . Nó mà vào đơn vị tìm mày , là toi đấy - Nguyên văn lời thằng Hiển ) .
Im lặng đến ghê người .
- Anh với em ra chỗ đèn sáng đứng đi . Mình rủ .
- Vâng ...
Ở chỗ sáng nói chuyện một lúc thấy chán , mình lại rủ em vào chỗ tối có cái ghế đá ngồi . Hai lần như vậy nhưng vẫn không dám cầm tay . Học thì dễ nhưng hành mới khó . Cầm tay một lúc rồi từ từ khoác vai nhé - Tiếng thằng Hiển . Hít một hơi dài . Thành công mỹ mãn . Em ngồi run bắn trong tay mình . Em không biết rằng mình còn run hơn thế . Hôn nhẹ vào má - Vẫn tiếng thằng Hiển . Không khá gì hơn vì hai đứa như chim non gặp bão . Sau rồi hôn nhẹ vào môi - Thằng Hiển ra lệnh . Hai đứa như mê đi sau nụ hôn đầu .
Tụi mình hôn nhau mê mải và không muốn rời nhau .
- Về thôi , muộn rồi . Đôi kia đã đứng ngay sau lưng .
Trên đường về nó hỏi :
- Tình hình thế nào ?
- Được .
Hai thằng vẫn mải miết bước về đơn vị . Trong lòng mình vẫn mang cái cảm giác khó tả của nụ hôn đầu đời .
- Được cái gì ?
- Tao thấy trong miệng tao có vị sun-pha-mít .
Về đến đơn vị nó oang oang :
- Bọn mày ơi ! Thằng K6LS nó hôn gái có mùi sun-pha-mít .
Cứ như báo công ấy nhỉ .
PS : Đây là mình viết theo đơn đặt hàng của Lê Thanh .
Lời Mẹ Dạy
Sưu tầm được những lời mẹ dậy, định post lên Blogg để mọi người tham khảo nhưng vì dính ngày 8/3 nên hôm nay mới dám làm
Lời Mẹ dậy cho.......các CON TRAI....
"Đáng yêu lớn nhất của đời con là đã kiên nhẫn sống chung với Vợ của con trọn đời.
"Điều khó hiểu nhất của đời con là đã cùng vợ con cho ra một bầy vịt con."
Lời Mẹ Dạy
1.- Kẻ thù lớn nhất của con là vợ con.
2.- Ngu dốt lớn nhất của đời con là không hiểu được nó.
3.- Thất bại lớn nhất của đời con là không bỏ được nó.
4.- Bi ai lớn nhất của đời con là phải sống với nó.
5.- Sai lầm lớn nhất của đời con là quyết định lấy nó.
6.- Tội lỗi lớn nhất của đời con là nghe lời nó.
7.- Ðáng thương lớn nhất của đời con là bị nó sai khiến.
8.- Ðáng khâm phục lớn nhất của đời con là con vẫn chịu được nó.
9.- Tài sản lớn nhất của đời con là những thứ nó đang giữ.
10.- Khiếm khuyết lớn nhất của đời con là con không lấy được hai vợ.
Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2012
Chuyện ngày xưa .
Hồi đó , sức dài vai rộng nên lúc nào cũng thấy đói .
Đói kinh niên .
Về nhà tranh thủ thì thôi rồi ... như năm 1945 . Gắp, và cơm, chan canh, húp xoàn xoạt ...
Ăn cả cháy và " cào " nồi cơm với những âm thanh rất " nhiệt tình " .
Ăn xong , vẫn đói ... tiện tay làm cái bánh mỳ với nước chấm và canh . Tạm no ...
Cầm cái tăm xỉa lia lịa .
Mãn nguyện trước sự ngạc nhiên của cả nhà .
Bà già chu đáo đi pha thêm cốc sữa .
Nghĩ lại thấy mình lúc đó thèm ăn cực .
***
Bây giờ " dừ " rồi . Ăn được hai chén cơm với chút rau và thịt cá ... thấy óc ách trong bụng .
Ăn ít thôi . Ăn lắm mả cũng không to hơn được .
***
Nhớ lại , hồi ở trường VHQĐ Lạng Sơn bọn mình chuyên đi câu cá trộm . Sau lưng nhà là ao . Đủ lớn và cũng đủ cá cho lũ câu trộm bọn mình .
Ban ngày không ốm thì đi học . Nhưng đêm đến là tiếng cá quẫy . Nó quẫy như mời mọc những cái bụng rỗng .
Bọn vệ binh đi lại suốt đêm để canh gác trường học .
Thằng em K9 kể : Ngồi trong màn còn giương cái cần câu vào ao cá . Câu được con nào lấy cái đũa xiên từ miệng tới đuôi và lấy sách vở của bạn ra nướng . Quá tươi . Bóc cá ăn luôn trong màn rồi lại câu tiếp . No thì ngủ .
Như thời nguyên thủy nhỉ .
Mà cái bọn cá nó cũng đói . Thả câu , mồi gì nó cũng chén . Cắm một cái cần câu với mồi ất ơ . Sáng ra thấy chú trê vàng óng . Như vậy cầm lòng sao được .
Không như bây giờ , thả thính và mồi rồi ngồi đến ngủ gật cũng chỉ có bọn đòng đong cân cấn đến phá mồi . Cả ngày , sát cá lắm cũng chỉ câu được mấy con bằng ngón tay .
Cá bây giờ hình như không thèm ăn (?) .
***
Câu mãi rồi cũng chán .
Rồi Lâm già ( bạn trong nhóm ) chuyển sang đánh ba tiêu . Ra hẳn chợ Kỳ Lừa mua dụng cụ .
Hôm đó cả trường đi xem phim . Bọn mình thấy giải quyết cái dạ dày hơn xem phim nên ngồi xem một lúc là bỏ về . Lâm già đánh ba tiêu rất hay . Mấy phút đã dính một con mà Lâm già phải dòng dòng mất 30 phút . Khi kéo vào bờ mình cũng phát hoảng vì con cá mè to quá . Cũng phải 4 kgs . Mình nhảy xuống phụ với Lâm già hất nó lên bờ .
Hôm sau , phân công một chú em K9 ra chợ mua thìa là , cà chua , hành , khế ... về nấu canh đầu cá . Một chú em K9 khác xuống bếp nịnh chị nuôi xin bát mỡ . Nấu nướng ở đằng sau bếp cời than .
Thế mà thành một bữa quá thịnh soạn . Anh em ăn , chan , húp ... hết lúc nào không hay .
***
Có những hôm không ngủ . Dưới ánh đèn điện bọn mình lấy giấy bạc trong bao thuốc lá bọc lên cái phao . Cá cắn nhiều phết.
Hôm sau lại đi chợ mua gia vị và nịnh xin mỡ của chị nuôi ...
***
Những ngày xưa thân ái đâu rồi .
Ngôi trường đó đã bị chia năm xẻ bảy để làm nhà cho những sỹ quan của tỉnh đội và công an biên phòng .
Nếu bạn đến thăm , tất cả đã khác xưa .
Trường VHQĐ LS chỉ còn lại một dãy tường thành ở cửa Nam với một khẩu súng thần công lẻ loi . Cái ao đã bị vùi lấp và cũng vùi lấp tất cả những kỷ niệm của chúng mình .
Bây giờ , mỗi khi nhớ đến ngôi trường ấy . Nó chỉ còn là một phế tích đơn côi .
Đói kinh niên .
Về nhà tranh thủ thì thôi rồi ... như năm 1945 . Gắp, và cơm, chan canh, húp xoàn xoạt ...
Ăn cả cháy và " cào " nồi cơm với những âm thanh rất " nhiệt tình " .
Ăn xong , vẫn đói ... tiện tay làm cái bánh mỳ với nước chấm và canh . Tạm no ...
Cầm cái tăm xỉa lia lịa .
Mãn nguyện trước sự ngạc nhiên của cả nhà .
Bà già chu đáo đi pha thêm cốc sữa .
Nghĩ lại thấy mình lúc đó thèm ăn cực .
***
Bây giờ " dừ " rồi . Ăn được hai chén cơm với chút rau và thịt cá ... thấy óc ách trong bụng .
Ăn ít thôi . Ăn lắm mả cũng không to hơn được .
***
Nhớ lại , hồi ở trường VHQĐ Lạng Sơn bọn mình chuyên đi câu cá trộm . Sau lưng nhà là ao . Đủ lớn và cũng đủ cá cho lũ câu trộm bọn mình .
Ban ngày không ốm thì đi học . Nhưng đêm đến là tiếng cá quẫy . Nó quẫy như mời mọc những cái bụng rỗng .
Bọn vệ binh đi lại suốt đêm để canh gác trường học .
Thằng em K9 kể : Ngồi trong màn còn giương cái cần câu vào ao cá . Câu được con nào lấy cái đũa xiên từ miệng tới đuôi và lấy sách vở của bạn ra nướng . Quá tươi . Bóc cá ăn luôn trong màn rồi lại câu tiếp . No thì ngủ .
Như thời nguyên thủy nhỉ .
Mà cái bọn cá nó cũng đói . Thả câu , mồi gì nó cũng chén . Cắm một cái cần câu với mồi ất ơ . Sáng ra thấy chú trê vàng óng . Như vậy cầm lòng sao được .
Không như bây giờ , thả thính và mồi rồi ngồi đến ngủ gật cũng chỉ có bọn đòng đong cân cấn đến phá mồi . Cả ngày , sát cá lắm cũng chỉ câu được mấy con bằng ngón tay .
Cá bây giờ hình như không thèm ăn (?) .
***
Câu mãi rồi cũng chán .
Rồi Lâm già ( bạn trong nhóm ) chuyển sang đánh ba tiêu . Ra hẳn chợ Kỳ Lừa mua dụng cụ .
Hôm đó cả trường đi xem phim . Bọn mình thấy giải quyết cái dạ dày hơn xem phim nên ngồi xem một lúc là bỏ về . Lâm già đánh ba tiêu rất hay . Mấy phút đã dính một con mà Lâm già phải dòng dòng mất 30 phút . Khi kéo vào bờ mình cũng phát hoảng vì con cá mè to quá . Cũng phải 4 kgs . Mình nhảy xuống phụ với Lâm già hất nó lên bờ .
Hôm sau , phân công một chú em K9 ra chợ mua thìa là , cà chua , hành , khế ... về nấu canh đầu cá . Một chú em K9 khác xuống bếp nịnh chị nuôi xin bát mỡ . Nấu nướng ở đằng sau bếp cời than .
Thế mà thành một bữa quá thịnh soạn . Anh em ăn , chan , húp ... hết lúc nào không hay .
***
Có những hôm không ngủ . Dưới ánh đèn điện bọn mình lấy giấy bạc trong bao thuốc lá bọc lên cái phao . Cá cắn nhiều phết.
Hôm sau lại đi chợ mua gia vị và nịnh xin mỡ của chị nuôi ...
***
Những ngày xưa thân ái đâu rồi .
Ngôi trường đó đã bị chia năm xẻ bảy để làm nhà cho những sỹ quan của tỉnh đội và công an biên phòng .
Nếu bạn đến thăm , tất cả đã khác xưa .
Trường VHQĐ LS chỉ còn lại một dãy tường thành ở cửa Nam với một khẩu súng thần công lẻ loi . Cái ao đã bị vùi lấp và cũng vùi lấp tất cả những kỷ niệm của chúng mình .
Bây giờ , mỗi khi nhớ đến ngôi trường ấy . Nó chỉ còn là một phế tích đơn côi .
Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012
Hợp xướng CHÂN SÓNG
Hợp xướng "Chân sóng" nhắc đến sự kiện 14/3/1988 tại Gạc ma - Trường sa
Nhạc: Văn PhươngLời: Thơ của Thanh Thảo
Trình bày: Đoàn ca múa nhạc Quảng Ngãi.
Nguồn: You Tube và MTH
Thứ Năm, 22 tháng 3, 2012
Lại bọn gà .
Hình như bọn gà trống này không có nhiều tư duy lắm . Chúng chỉ biết gáy : Ò ó o ...o .
Bọn trống choai gáy tệ hơn . Nghe như băng cát sét quay lại bị yếu điện . Thiếu cả giọng và cả thanh âm .
Bà xã nói :
- Đầu tháng thịt để cúng .
Ông bố vợ nói :
- Mua thêm gạo nếp và một bông hoa nhé .
Thằng em đồng hao hoan hỉ :
- Rượu nhà em thửa toàn nếp cái hoa vàng .
Lúc đó , một con trống choai lại gáy .
- Thịt nó tanh và nhão . Ăn không ngon . Mình nói .
Thằng đồng hao cho nó miếng cơm :
- Con này tháng nữa là hết cả lít rượu đây .
Cái thằng ! Tâm hồn ăn uống bao la thế .
Bọn trống choai gáy tệ hơn . Nghe như băng cát sét quay lại bị yếu điện . Thiếu cả giọng và cả thanh âm .
Bà xã nói :
- Đầu tháng thịt để cúng .
Ông bố vợ nói :
- Mua thêm gạo nếp và một bông hoa nhé .
Thằng em đồng hao hoan hỉ :
- Rượu nhà em thửa toàn nếp cái hoa vàng .
Lúc đó , một con trống choai lại gáy .
- Thịt nó tanh và nhão . Ăn không ngon . Mình nói .
Thằng đồng hao cho nó miếng cơm :
- Con này tháng nữa là hết cả lít rượu đây .
Cái thằng ! Tâm hồn ăn uống bao la thế .
Tìm được bạn Trỗi
Lang thang trên mạng, hôm nay tình cờ phát hiện được một ông bạn Trỗi K8.
Trước khi lên trường, có thời gian đã từng học cùng nhau tại trường PT cấp 1 Ngô Gia Khảm, thị xã Hà đông (1964). Sau mấy năm sơ tán "thất lạc", khi lên trường gặp lại nhau tại Quế lâm. Cách đây có đến hơn chục năm (những năm 9 mấy thế kỷ trước) gặp cậu trong một lần Bạn Trỗi K8 gặp mặt. Từ đó bặt tăm tích, chỉ nhớ cậu này công tác tại Nhà xuất bản Sự thật (nay là NXB Chính trị quốc gia). Hôm nay nhờ anh "Gucgo chấm nhà xuất bản sự thật" phát hiện ra ông bạn đang tìm TẠI ĐÂY.
Bạn Trỗi này tên: Hoàng Phong Hà trước ở B5 K8. Có tên trong danh sách ở đây.
Trong bức ảnh dưới, Hoàng Phong Hà ngưới đứng hàng thứ nhất , thứ 5 tính từ trái sang, đứng giữa Quang Tuấn và Bùi Chuẩn.
Trong bức ảnh dưới, Hoàng Phong Hà ngưới đứng hàng thứ nhất , thứ 5 tính từ trái sang, đứng giữa Quang Tuấn và Bùi Chuẩn.
Chỉ dành từ 20 phút mỗi ngày
Mở email nhận được mail này! Nếu tham gia, chắc sau "cua" này, tiếng Anh của mình chắc như....gió!
Hi vinhnq!
Chúc mừng bạn đã
nhận được học bổng 6 tháng miễn
phí học tiếng Anh (180 ngày học) tại Lớp
học tiếng Anh trực tuyến HelloChao.vn: http://www.hellochao.vn/lop-hoc-tieng-anh-truc-tuyen/.
Đây là chương trình nhằm giúp người
Việt Nam trên khắp mọi miền đất nước Xóa
mù tiếng Anh. Bạn được học 6 tháng hoàn
toàn miễn phí mà không đóng
thêm bất kỳ khoản phí nào.
Hãy click vào link để học thử
và đăng ký nhận học bổng ngay để
biết bạn hoàn toàn có thể giỏi tiếng
Anh khi học tại HelloChao.vn.
6 tháng – 180 ngày
học miễn phí. Không có chi phí nào
khác.
Cảm nghĩ về "đồ cổ"...Bạn Trỗi
Hồi ở trường chỉ biết Bạn Trỗi loanh
quanh mấy khóa kề trên. Sau này ra đi làm nhiều nơi, nhiều cơ quan khác
nhau cũng nhận diện được một số Bạn Trỗi các khóa. Những năm 90 thế kỷ
trước đã có thời gian tham gia BLL Trường, BLL khóa nên biết càng nhiều Bạn
Trỗi các khóa lớn hơn. Vì lẽ đó mà tôi có và vẫn giữ được mối liên hệ
với nhiều Bạn Trỗi các khóa khác nhau. Về tình cảm Bạn Trỗi với nhau ở
đây không nhắc đến, ai cũng biết.
Cách
nay mấy hôm, đọc một bài trên mạng nói về một vụ va chạm giao thông, qua
clip thấy cách ứng xử của người trong cuộc rất đáng trách lại
là...Bạn Trỗi mình. Buồn! thiết nghĩ từng này rồi mà trong chúng ta
vẫn có người mắc những khiếm khuyết sơ đẳng về ứng xử xã hội. Tuy
nhiên Bạn Trỗi cũng là xã hội thu nhỏ, tự an ủi mình với suy nghĩ vậy.
Năm ngoái, một buổi đang làm việc ở cơ quan, có phone của một Bạn Trỗi gọi:
-
Tao bị ngã xe máy, gãy chân đang cấp cứu tại viện 354, mày có quen ai
không? quả thật tôi chẳng quen ai cả, chợt nhớ một lần dự đám tang phụ huynh Trỗi tại
đây, tình cờ biết nữ phó giám đốc bệnh viện là em gái một Bạn Trỗi.
Nhấc điện thoại, gọi ngay một Bạn Trỗi nọ:
- Thằng C (K8) gãy chân đang cấp cứu tại 354, nhờ cậu nói với em giúp nó!
- Ok! Yên tâm đi!
Qua điện thoại nói lại với C, cậu
yên tâm, sẽ có người giúp và xử lý chu đáo. Sau đó C cũng có được sự quan tâm
nhiệt tình cần thiết của bệnh viện cho đến lúc xuất viện.
Tôi
nghĩ, trong mắt nữ phó giám đốc viện 354, khi nghĩ về Bạn Trỗi qua tư
cách của anh trai mình, tình cảm Bạn Trỗi có gì đó đáng để cô ấy nể
trọng.
..................................
..................................
Gần đây, khi người thân của
một giáo viên trường Trỗi, gặp tai biến về sức khỏe, cũng được sự
giúp đỡ tận tình của nữ phó giám đốc viện 354 (lại liên quan đến trường
Trỗi), việc cấp cứu hồi sức của viện 354 đã tránh được sự cố rủi ro ban đầu. Vì quá
khả năng của bệnh viện, bệnh nhân được chuyển lên tuyến cuối với chuyên
môn cao hơn. Khi chuyển lên tuyến cuối mặc dù đã rất khuya, với sự tích cực của gia đình
cùng với sự hỗ trợ qua điện thoại rất nhiệt tình của một Bạn Trỗi K4 từ trong thành phố HCM,
bệnh nhân đã được xử lý cứu chữa kịp thời, qua cơn tai biến, tránh được hậu quả xấu.
Vẫn biết, xuất phát từ tình cảm Bạn Trỗi rất nhiều chuyện xảy ra đã thể hiện được sự giúp đỡ vô tư giữa Bạn Trỗi các khóa với nhau nói riêng và với xã hội nói chung.
Qua những câu chuyện nhỏ này, tình cảm Bạn Trỗi thực sự trong sáng vô tư. Vẫn nghĩ những người Bạn Trỗi chẳng "cao siêu" gì, chỉ như những con người bình thường khác trong xã hội,
có chăng khi mọi người đã sắp cùng "hưu" hết, vẫn giữ được tình cảm, quan
hệ với nhau như những ngày còn ở trường, đó mới là điều đáng trân quí.
Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012
Hoài cổ .
Ra khóa cửa . Về mở khóa và cũng khóa luôn . Một không gian riêng tư của những thành viên trong gia đình .
Chuông reo ồn ĩ . Ta nhìn qua ô cửa hay quan sát qua camera .
Một khuôn mặt không thích . Kệ . Ngắt dây nối chuông . Hề hề ... nhấn chuông thoải mái đi em .
Một người khách yêu quý của gia đình hay người mình vẫn mong họ đến . Ta chạy vội ra và móc túi tìm chìa khóa để mở với một nụ cười rất tươi . Trái ngược với những nhân viên thu tiền điện , nước , điện thoại , môi trường và các loại quỹ ủng hộ ...
Ngày xưa còn bé , cha mẹ đi vắng ta đeo chìa khóa vào cổ . Đêm ngủ có khi quên khóa cửa cũng không có gì xảy ra . Để quên bánh xà phòng ở bể nước công cộng , hôm sau ra tìm vẫn còn đấy .
Ngày xưa ...
Chuông reo ồn ĩ . Ta nhìn qua ô cửa hay quan sát qua camera .
Một khuôn mặt không thích . Kệ . Ngắt dây nối chuông . Hề hề ... nhấn chuông thoải mái đi em .
Một người khách yêu quý của gia đình hay người mình vẫn mong họ đến . Ta chạy vội ra và móc túi tìm chìa khóa để mở với một nụ cười rất tươi . Trái ngược với những nhân viên thu tiền điện , nước , điện thoại , môi trường và các loại quỹ ủng hộ ...
Ngày xưa còn bé , cha mẹ đi vắng ta đeo chìa khóa vào cổ . Đêm ngủ có khi quên khóa cửa cũng không có gì xảy ra . Để quên bánh xà phòng ở bể nước công cộng , hôm sau ra tìm vẫn còn đấy .
Ngày xưa ...
Thứ Ba, 20 tháng 3, 2012
Chuyện bọn gà .
Nơi mình sống , bọn gà cứ bình minh là gáy . Mọi giọng điệu . Hình như chúng muốn khảng định vị thế của chúng trong hai mươi mấy mét vuông ấy hay là dụ khị lũ gà mái .
Chuyện của chúng . Tất nhiên rồi . Chạm vào thì tự ái .
Một hôm mình đi ngang qua . Nằm trên lòng chủ và được chăm sóc cẩn thận ... nó vẫn gáy .
Mình không hiểu nó có thông điệp gì .
Gà mà .
Chuyện của chúng . Tất nhiên rồi . Chạm vào thì tự ái .
Một hôm mình đi ngang qua . Nằm trên lòng chủ và được chăm sóc cẩn thận ... nó vẫn gáy .
Mình không hiểu nó có thông điệp gì .
Gà mà .
Làm thơ khó không ?
Làm thơ khó chứ .
Thai nghén bảy ngày mới ... phọt ra mấy câu thì thằng kế bên phán :
- Thơ con ... nhái .
Bực mình viết lại rồi đăng báo tường . Thằng khác đến nhìn , đọc và phán :
- Thơ con ... ếch .
Tự ái . Không làm thơ mà viết tiểu luận . Một thằng ghé qua phán luôn :
- Viết như cóc .
Điên tiết , mình làm một bài có mỗi dấu chấm phẩy .
Thằng nào đi qua cũng bảo :
- Bài này hay .
PS : Câu chuyện không nhất thiết phải giống như thực tế .
Thai nghén bảy ngày mới ... phọt ra mấy câu thì thằng kế bên phán :
- Thơ con ... nhái .
Bực mình viết lại rồi đăng báo tường . Thằng khác đến nhìn , đọc và phán :
- Thơ con ... ếch .
Tự ái . Không làm thơ mà viết tiểu luận . Một thằng ghé qua phán luôn :
- Viết như cóc .
Điên tiết , mình làm một bài có mỗi dấu chấm phẩy .
Thằng nào đi qua cũng bảo :
- Bài này hay .
PS : Câu chuyện không nhất thiết phải giống như thực tế .
Chống mắt nhìn sang bển
Mặc dù ghét Tàu gì thì ghét, nhưng cũng nên học nó cái việc trảm tướng như thế này. Các bọ ra Nghị quyết TW4 rồi, đố BCT và TT 3D dám làm đấy! (Những quan chức cấp cao 'ngã ngựa' ở Trung Quốc - VnExpress). Việc xử lý quan chức cao cấp tham nhũng, vi phạm pháp luật ở Việt nam của Đảng và Chính phủ, như...."muỗi đốt gỗ".
Nghe giao hưởng.
Các bác xem cu con Jonathan Okseniuk (4 tuổi) chỉ huy dàn nhạc giao hưởng trình diễn bản Polka "Thunder and Lightning" của Johann Strauss. Hay phết.
Một bức thư người Nhật viết cho người Trung Quốc Hoa Lục
"Đây là một bức thư của một người Nhật gửi cho những người China lục địa. Tôi đặt tựa đề bài viết là “Lời đắng của người Nhật dành cho người China”. Người
Nhật này từng là sinh viên và sống ở China vào thời kì Cách mạng Văn
hoá. Trong thư có nhiều nhận xét về con người China (mà họ tự gọi là
“Trung Quốc”) được người Nhật này trình bày một cách thẳng thắn, không
nhân nhượng. Người Nhật này cũng nói thẳng một điều mà bất cứ ai đến
Nhật cũng biết: Người Nhật rất khinh người China. Nhưng đọc xong bức
thư, tôi lại nghĩ không chừng người Nhật này một cách vô ý thức đang nói
với chúng ta – những người Việt Nam! Thế mới đau chứ."...ĐỌC TIẾP
Nguyễn Văn Tuấn
Thứ Hai, 19 tháng 3, 2012
Người thầy của sáu vị tướng
Sưu tầm được bài nói về thầy dạy Trường Trỗi, mọi người cùng xem
Người thầy giáo đặc biệt ấy là Đại
tá Doãn Mậu Hòe, nguyên Hiệu trưởng Trường Văn hóa Quân khu V, Hiệu phó Trường
Quân sự Quân khu V. Còn những học trò đặc biệt ấy là Đại tướng Nguyễn Chí
Thanh, Đại tướng Hoàng Văn Thái…
Trong căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Văn Thoại (quận Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng), Đại tá Doãn Mậu Hòe ngồi cặm cụi lau chùi những kỷ vật của một thời hoa lửa. Đó là những quyển giáo án, bút kim sinh, chiếc mũ rơm, bi đông đựng nước… những thứ đã gắn liền với ông qua hai cuộc chiến. Dù đã bước qua tuổi 80 nhưng ông giáo già vẫn còn minh mẫn, nhanh nhẹn theo đúng phong cách nhà binh.
Những học trò đặc biệt
Trong căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Văn Thoại (quận Ngũ Hành Sơn, Đà Nẵng), Đại tá Doãn Mậu Hòe ngồi cặm cụi lau chùi những kỷ vật của một thời hoa lửa. Đó là những quyển giáo án, bút kim sinh, chiếc mũ rơm, bi đông đựng nước… những thứ đã gắn liền với ông qua hai cuộc chiến. Dù đã bước qua tuổi 80 nhưng ông giáo già vẫn còn minh mẫn, nhanh nhẹn theo đúng phong cách nhà binh.
Những học trò đặc biệt
Đại tá Hòe kể: “Năm 1949, tôi tốt nghiệp lớp đệ tứ (lớp 12 - PV) và thi đậu vào
trường sơ cấp sư phạm ở Quế Sơn. Nhưng đúng ngày khai giảng thì tôi nhận được
lệnh lên đường gia nhập quân đội, trong đợt tổng phản công chống Pháp. Sau thời
gian rèn luyện ở phân hiệu Trường Võ bị Trần Quốc Tuấn - Liên khu V, tôi về
chiến đấu tại Đại đội 216, Tiểu đoàn 50, Trung đoàn 108, tham gia nhiều chiến
dịch đánh Pháp ở mặt trận miền Trung, Tây Nguyên”.
Sau năm 1954, ông theo Trung đoàn 108 tập kết ra Bắc và giữ chức vụ chính trị
viên tiểu đoàn. Ở đơn vị, ông thường mở lớp dạy kèm các môn như văn, toán,
tiếng Pháp… cho các chiến sĩ. Thấy ông có trình độ văn hóa, năm 1957, Tổng cục
Chính trị cử ông đi học lớp bồi dưỡng giáo viên trợ lý văn hóa. Kết thúc khóa
học với tấm bằng loại giỏi, ông được phân công về dạy bổ túc văn hóa cho các
đồng chí ở Tổng cục Chính trị, Hậu cần, Tham mưu… Trong quá trình giảng dạy,
Tổng cục thông báo sẽ tuyển chọn hai người ưu tú nhất trong số gần 40 giáo viên
đứng lớp để dạy văn hóa cho sáu vị tướng là Đại tướng Nguyễn Chí Thanh, Đại
tướng Hoàng Văn Thái, Thượng tướng Song Hào, Trung tướng Lê Quang Đạo, Trung
tướng Phạm Ngọc Mậu và Thiếu tướng Phạm Kiệt. Lúc này có rất nhiều ứng cử viên
“đắt giá” mang học hàm, học vị cao vừa đi du học ở nước ngoài về tham gia tuyển
chọn.
Thông báo tới 4SG
@4SG:
Đã gửi mail mời làm thành viên đăng bài tới email: nguyenhoabinh.gv@gmail.com từ ngày 15/3/2012.
4SG làm "thủ tục" theo hướng dẫn của Google trong thư mời. Để lâu quá lại hết hiệu lực, nhà mạng nó lại cắt đấy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)