Mấy ngày nay tôi đã xem hàng trăm tấm hình ghi lại hình ảnh người dân cả nước tiếc thương tiễn đưa Đại tướng. Tôi không hay khóc, nhưng lần này thì không sao nuốt được, tình cảm tự nguyện của lòng dân đến với Đại tướng làm tôi nhòa nước mắt.
Ảnh: Việt nam net |
Tôi chọn tấm hình có ba người lính trong bài viết này với một lý do hoàn toàn riêng tư, bởi họ là lính cùng Trung đoàn. Khi nhìn thấy hình các đồng đội trên Vietnamnet, tôi đã gọi điện hỏi sao chỉ có ba người, họ nói : “ Đông lắm, chúng nó đang xếp hàng, riêng ba thằng tao được dân ưu tiên ”. Thật cảm động, thế mới biết người Hà Nội ta vẫn còn cất giữ bên trong nhiều điều tốt đẹp mà lâu nay tưởng chừng đã mất, nó chỉ hiện lộ khi mọi người cùng hướng tới những giá trị đích thực, trong sáng mà biểu tượng là Người, Đại tướng của nhân dân.
Ba người lính Trung đoàn tôi đã may mắn trong số hàng ngàn những CCB khác vinh dự được vào căn nhà số 30 Hoàng Diệu những ngày qua, coi như họ là đại diện cho hàng triệu những người lính Việt không có điều kiện về hoặc đã về mà không kịp vào để tiễn biệt Đại tướng. Là nói vậy để tự an ủi mình thôi, điều này thật khó sẻ chia, không như khi xưa lính Trung đoàn tôi chia nhau điếu thuốc Điện Biên, quà của Đại tướng trong chiến hào lầy lội bùn nước. Đó là kỷ niệm khó quên, có thể là duy nhất với nhiều người lính Trị Thiên chúng tôi về Đại tướng hồi tháng 9/1974. Mỗi người chưa được nổi một điếu thuốc, chúng tôi chung nhau rít lấy rít để, tệ nữa còn canh chừng thằng tham lam, hút quá. Nhớ lắm ! Dù ít, chưa đã cơn thèm nhưng lính chẳng quên. Trong gian khó, giữa “ rừng lá thấp “ Đại tướng vẫn nghĩ và lo cho lính, lính thấy mình không bị bỏ rơi. Chỉ thế thôi là người lính không thể quên Người. Còn ai bảo “ Hút xong điếu thuốc, lính đánh giặc hăng lắm “ Thì xin lỗi, đó là lời của lính trong các sự kiện đình đám nơi hậu phương, khi trong chiến hào không ai nói vậy.
Thương đồng đội ở xa về không kịp vào vĩnh biệt Đại tướng, giá như ở Hà Nội ngày này tôi có thể giúp cho các anh toại nguyện vì sự quen biết, nhưng chen ngang trước các mẹ già, trước các chị trên tay là con nhỏ ôm ảnh Đại tướng, ngủ gà ngủ gật sao đành. Nếu làm điều này, chắc chắn Đại tướng sẽ không vui, ông sẽ cắt xuất quà cho Trung đoàn ta đó.
Ngày mai, chúng ta sẽ ra chào vĩnh biệt Đại tướng trên đường phố Hà Nội, tiễn đưa Người về quê hương Quảng Bình như năm nào chúng ta đã từng chia nhau điếu thuốc Điện Biên của Người.
TP. Hồ Chí Minh 12/10/2013
Nguyễn Khắc Việt K4
VĂN TẾ ĐẠI TƯỚNG NHÂN DÂN
Trả lờiXóaHỡi ơi,
Quá trăm năm xuôi ngược bôn ba
Nửa đời người xông pha trận mạc
Lòng trăng thu vằng vặc
Dẫu xếp súng gươm vẫn đĩnh đạc tướng quân
Nay thác xuống lòng muôn dân lệ đổ
Nhớ linh xưa,
Giáng sinh vùng quê Lệ Thủy
Ngày ngày soi bóng Kiến Giang
Vốn dòng dõi Cần Vương thủa trước
Lại thêm nghề bốc thuốc cứu dân
Từ buổi ấu thơ, đọc chữ thánh hiền đã hiểu thấu nghĩa nhân
Trong cơn mộng lành, nghe chuyện giặc Tây đã thấm nhuần khí tiết
Sinh trong buổi nước nhà đổ nát, thiếu cột chống trời nên nghiêng ngả liêu xiêu
Lớn lên thấy dân chúng lầm than, vắng bóng anh hùng nên bơ vơ tan tác
Ngó xuống đường thấy lưỡi lê giặc Pháp
Những sĩ phu thân nát đầu rơi
Nhìn lên trên thấy võng lọng con trời
Những xe pháo im hơi lặng tiếng
Chẳng tham chi miếng bả công danh, trường Quốc học đã nhiều phen bãi khóa
Há sợ chi tù gông xiềng xích, lao Thừa Thiên từng một thuở dấn thân
Duyên kì ngộ chốn hồng trần gió bụi
Ai ngờ đâu có buổi trùng phùng
Anh thư lại gặp anh hùng
Tình riêng cũng thể tình chung sơn hà
Hận thay nợ nước thù nhà
Nữ nhi sớm bỏ trăng ngà trôi xuôi
Ôi,
Bước vào đời bằng nghề dạy sử, đem tích xưa mà ôn cố tri tân
Chẳng quen thân với nghiệp nhà binh, nghĩ trận mạc như mây bay gió thoảng
Có ai ngờ trong bóng tối ngọc kia vụt sáng
Bậc minh quân chọn tướng giữa trần gian
Từ mấy mươi chiến sĩ chốn cùng cốc thâm sơn
Thành ức vạn dân binh khắp xóm thôn thành phố
Tiến theo cờ đỏ
Đồn bốt đập tan
Đánh đuổi bạo tàn
Dựng nền dân chủ
Công tích ấy kể bao nhiêu cho đủ
Ngàn năm sau đã có sử sách ghi
Chỉ thương vì,
Mộng thanh bình như sương tan buổi sớm
Giặc cuồng điên lại muốn nổi đao binh
Bỏ thành đô, bắt đầu chín năm kháng chiến gian nan
Lên rừng núi, thi triển trăm ngàn mưu cơ thao lược
Những trận đánh như thế cờ lật ngược
Đổ máu xương để giành lấy chiến công
Đánh Pháp bằng giáo mác hầm chông
Quân với tướng nâng niu từng viên đạn
Trên với dưới một lòng, nguyện đuổi sạch kẻ thù cha ông từng thất bại
Trước với sau son sắt, mộng dựng xây đất nước mà thời đại ước mơ
Ôi Việt Bắc, Biên Giới, Trung Du
Những chiến dịch khiến quân thù mất ngủ
Núi rừng rực sáng trong ánh lửa
Đất trời chờ lệnh Võ tướng quân
Điều binh khiển tướng xuất thần
Tính kế bày mưu ảo diệu
Điện Biên Phủ, Điện Biên Phủ
Điện Biên Phủ triều dâng thác đổ
Trái tim triệu người một khúc khải hoàn ca
Võ Nguyên Giáp từ đó là huyền thoại
Nhưng cũng bởi,
Có những kẻ chưa nếm mùi thất bại
Chưa sợ danh của bậc đại anh hùng
Nên hết Mỹ rồi Trung
Lần lượt kéo sang chuốc bại vong dưới tay Đại tướng
Than ôi,
Một ngày sung sướng là một ngày Người nghĩ về dân
Trận chiến thời bình còn đắng cay gấp vạn lần
Người chỉ nguyện lấy dân làm gốc
Thân là bậc công thần khai quốc
Đòi phen bị làm nhơ nhuốc ô danh
Những thói đời nhơ bẩn hôi tanh
Toan khỏa lấp uy danh lừng lẫy
Dẫu cho đôi mắt đã mờ, đôi tay run rẩy
Vẫn đau đáu với đời, đòi quét sạch tham ô
Tha thiết giữ gìn những chứng tích xưa
Không im tiếng trước kẻ làm bừa hại nước.
Tiếng nói của vị tướng một thời xa khuất
Nay vẫn như tiếng sét giữa trời quang
Dẫu rằng sử đã sang trang
Hỡi ôi,
Dẫu biết nước mắt anh hùng lau không ráo (**)
Chỉ thấy xót xa tiết tháo chẳng phai nhòa
Một đời chói lòa
Một đời nghĩa khí
Sống mà người bốn biển tung hô
Thác mà dân hai mắt lệ mờ
Mặc thế gian có mắt như mù
Chốn tuyền đài ngàn thu yên giấc
Hỡi ôi thương thay
Có linh xin hưởng !
Tác giả: Đinh Khương Duy (theo soha.vn)