Chuyện thứ nhất:
Hồi mới ở Quế Lâm- Trung Quốc về, lính Trỗi Khoá 8 tá túc tại doanh trại quân đội của đơn vị công binh tại Trung hà. Khu nhà WC là một dãy dài ở tận dưới chân dốc, từ trên đi xuống phải qua con dốc dài khoảng hơn 20 mét và độ dốc gần 45 độ. Không rõ là sáng kiến của bạn nào nghĩ ra một trò chơi mạo hiểm, đó là dùng ghế băng lộn ngược lại làm ván trượt. Cánh lính Trỗi cứ 2-3 thằng ngồi trên ghế, đứa ngồi đầu 2 tay bám vào chân ghế để cầm lái, đứa sau ôm bụng đứa trước, rồi cho ghế lao từ đỉnh dốc xuống chân dốc với tốc độ khá nhanh, cảm giác của những người ngồi trên ghế thật mạo hiểm, phấn khích (bây giờ được gọi là trò chơi cảm giác mạnh). Tôi còn nhớ cánh B2, Khoá 8 chúng tôi vào giờ nghỉ trưa, mấy thằng rủ nhau trốn ra để chơi trò “cảm giác mạnh”, có lần đang trên đường lao xuống dốc không hiểu vì sao ghế bị đổi hướng dừng lại, thế là lộn phộc, mấy thằng ngồi trên ghế đều văng ra ngoài, quần áo và người bị trầy xát chảy cả máu, thế mà không chừa vẫn tiếp tục chơi. Sau một thời gian, trò này bị thầy Xuyên B trưởng phát hiện ra, cấm không được chơi và doạ báo cáo đại đội để kỷ luật (vì vừa nguy hiểm đến người lại vừa thiệt hại tài sản của trường).
Chuyện thứ hai:
Cũng tại Trung hà, cứ buổi chiều nắng ấm sau giờ tự tu, lớp B2, khoá 8 chúng tôi thường ra bến phà nơi có xà lan neo đậu, bọn lính Trỗi thường nhảy “bông nhê” từ xà lan xuống nước, rồi thi nhau bơi lặn ngang qua đít xà lan (chiều ngang xà lan khoảng 4-5mét). Có lần tôi lặn qua chẳng hiểu sao bị lệch hướng (lặn theo đường chéo của xà lan) do vậy mãi không qua khỏi đít xà lan, cứ nhô đầu lên lại cộc vào đáy xà lan đau điếng và hết hơi đành phải uống no nước, cũng may sau đó lại ngoi lên mặt nước, thật là một phen hú vía - xuýt chết đuối.
Trên dòng sông này, giữa sông có một bãi bồi khá rộng, dân ven sông ra trồng cây ngô thành một vườn lớn. Một buổi chiều của ngày chủ nhật, tôi và 3 thằng bạn (bây giờ chẳng còn nhớ tên các bạn nữa) bàn nhau ra cù lao để ăn trộm ngô về nướng, thế là bọn tôi cùng bơi qua sông có lẽ đến hơn 150m mới tới cù lao, đến nơi mỗi đứa bẻ 5-6 bắp ngô rồi cho vào giữa áo may ô ( áo may ô dắt vào quần đùi để tạo khoảng trống để được ngô) sau đó cùng bơi về, một tay bơi một tay giữ áo khỏi bị ngô tuột ra. Song chẳng may trên đường bơi về lại gặp một chiếc ca nô lao đến, từ đằng xa nhìn thấy bọn tôi có người trên tàu đã quát tháo để tránh khỏi va vào ca nô, có lẽ do sóng lớn tạo ra khi ca nô đi qua đã làm tụt hết bắp ngô ra sông nên khi về đến bờ thì chẳng còn thằng nào giữ được ngô, thật là ngao ngán, song vẫn tự an ủi mình là cá kình vượt sông lớn./.
Cả hai chuyện đều ở Trung Hà. Chứ k8 làm gì mà sang Tam Nông, lại sang ngay khi về nước 1968?
Trả lờiXóaTQ nói thế nào chứ, khi về nước, tụi tôi tá túc ở Trung Hà có nhõn vài ngày thôi, rồi hành quân bộ sang nơi Quân Cờ đen học, K8 chắc cũng vậy thôi.
Trả lờiXóaMay mà chuyện thứ nhất, các chiên da trượt ván bị ngã ngựa giữa dòng, chẳng may cứ thẳng tiến từ trên dốc, qua 20m là thẳng vào quán WC thì ôi thôi rồi.
K8 khi ở Quế lâm về VN:
Trả lờiXóa- Vào lớp 6 năm học 1968 - 1969 học tại Trung hà.
- Lớp 7: năm học 1969 - 1970, học kỳ 1 tại Hưng hóa, tại đây xảy ra vụ "bãi khóa" của B2 K8 bất mãn với thày Chử (lúc đó là B trưởng B2) bỏ học cả lớp "dạt vòm" đi chơi. Học kỳ 2 tất cả K8 quay lại học tại Trung hà cho đến khi giải tán trường.
Trò trượt ghế xuống dốc đã có lần Đạt bột kề lại trên blog này. Cả 2 câu chuyện của Hải kể đều xảy ra ở Trung hà.
Hồng Hải B2-K8 đính chính:
Trả lờiXóaDo trí nhớ không chuẩn nên mình nhầm địa điểm xảy ra của 2 chuyện kể trên, mong các bạn đại xá. Hải nhờ Tổng quản sửa lại cho đúng với thực tế, xin cảm ơn bạn nhiều nhiều.
@Tk5: bám đuôi k4 thì k5 sang Tam Nông là đúng rồi. Bên ấy năm học 68-69 chỉ đủ chỗ cho k4, k5, k6 thôi.
Trả lờiXóaMà lối đi ra WC của doanh trại Tam Nông thì không có cái dốc nào cả. Dãy WC hết tầm đèn pin vẫn chưa hết :-)
Mà nếu không nhầm thì bây giờ người ta mở đường cắt qua đấy, dãy WC đấy bây giờ ra mặt tiền thành nhà ở rồi. Tư duy k5 (chuyện làng cưỡng chế) chắc phải đặt đấy là "phố Nhà Xí" :-)
Cảm ơn Tổng quản đã chỉnh sửa bài viết cho mình
Trả lờiXóaToi khong nho chinh xac ve thoi gian nhung K8 co mot thoi gian o Hung Hoa. Vu tro choi mao hiem nay thi toi ko dam tham gia vi ....so HNK8
Trả lờiXóaXin lỗi HT vì nhớ không đúng, nhưng mà HT cũng đùa dai với k5 quá, ai lại dùng bám đuôi khi k4 có là khỉ đâu hề. Nói thế cho vui thôi đừng giận mà lại giống như Thi sĩ TP oánh nhau với Qt cả tuần trên Blog TT.
Trả lờiXóaThời Nhà Trần có ô Yết Kiêu trình LẶN ngang ngửa haik8, nhưng ô này k nhét ngô vô bụng mà chỉ mang đồ nghề đục thủng đáy thuyền giặc.
Trả lờiXóaCâu chuyện thứ nhất: HaiK8 nói chuẩn rồi. Hồi ở Trung Hà, được sắp xếp thứ tự từ B1 đến B5/8 ở các dãy nhà 2 tầng phía trước (Tầng trên ở, tầng dưới học). Riêng B6/K8 là ở riêng biệt dãy nhà 1 tầng-cấp 4 cuối cùng của Doanh trại (và cũng là ở vị trí cao nhất). Phía đằng sau B6/K8 ở là cái sân rộng khoảng 50m dùng để phơi quần áo, qua cái sân đó là triền dốc 45 độ(có chỗ là vực) nên đường đi đến WC phải đi men theo sườn đồi, đường rất dài (khoảng 100m). B2/K8 chơi trò Cảm giác mạnh để rút ngắn đường đi là đúng rồi. (Điềm B6/K8-Đà Nẵng)
Trả lờiXóaDãy nhà của B6 mà Điềm nhắc tới ĐÂY NÀY. Hôm 22/12/2007 K8 Hà nội tổ chức thăm lại Trung hà, chụp bức ảnh đứng trước dãy nhà cấp 4 này. Không biết bây giờ còn ko?
Trả lờiXóa@Điềm:
Trả lờiXóaNếu muốn xem dãy nhà đó rõ hơn thì xem TẤM ẢNH NÀY (chụp 22/12/2006). Năm lớp 6 (năm học 1968 - 1969) B6 ở đây. Học kỳ II lớp 7 (năm học 1969 - 1970) đến lượt B3 ở dãy nhà này.
Câu chuyện thử cảm giác mạnh của Hải B2 tôi đọc cũng cách đây vài tuần, tôi cũng ít quan tâm cho lắm vì trò liều này, nhưng lại chợt nhớ sang “cảm giác mạnh khác” cũng khiếp hơn trò này mà K8 cũng hay cho anh em và các bậc phụ huynh… lo khi có ai phải đi “làm việc ở WC” dưới chân đồi. Tôi còn nhớ chỗ B3 ở ra đằng sau để xuống dãy WC cứ thỉnh thoảng nghe “ầm ầm” tiếng gạch đá to rồi tiếng người kêu í ới, sau này mới biết, hóa ra các ông tướng B tôi và mấy B khác khóa 8 hay có trò ném gạch to vào mảng tường lớn trước dãy WC. Để làm gì cái trò ranh này thì mình không biết, chỉ nghĩ, chúng nó khoái nghịch vậy, có thể cũng để xem có ai dưới đó không thì hãy xuống hoặc làm vậy cho khoái chí khi người “ngồi dưới” “không yên ổn”, “làm việc không ngon lành”… nghĩ vậy tôi chợt cười to vào sáng nay tôi khi đang chạy thể thao buổi sáng, vì tôi nhớ có lần, mấy đứa chúng nó kể, có hôm, có tiếng người phía dưới dãy WC gọi vang lên “Bác đây, bác Lê Liêm đây mà!...”, tôi kể lại chuyện này vậy để chúng ta nhớ về kỷ niệm nghịch của trẻ con K8 ở Trung Hà chứ không có ý bậy bạ gì, mong bạn Tr.H.Hà và Tr. H. Anh thông cảm nhé.
Trả lờiXóaTp HCM, 29.2.2012
Nguyễn Doãn Thành – B3 – K8