Người ta khóc hay cười ... khi ánh đèn còn sáng. Khi ánh đèn tắt thì họ về. Những bàn tán chỉ là phía sau với những cảm nhận của riêng họ.
Ngày xưa, đoàn Thanh Nga ra Bắc. Họ chọn rạp Hồng Hà (ngay chợ Hàng Da) làm nơi biểu diễn. Khán giả đông thật đông vì hâm mộ danh tiếng của đoàn và cũng vì cải lương lúc đó là một món ăn tinh thần rất tuyệt vời.
Tôi là một trong số ít đi xem mà không phải trả tiền vì có người nhà trong đoàn.
Có một nghệ sỹ mà tôi tôn trọng. Trong 3 suất diễn một ngày mà suất nào tôi cũng thấy cô ấy khóc như chưa bao giờ được khóc. Đôi lúc vẫn thường tự hỏi:
- Số nước trong con người ấy liệu có đủ cho đôi mắt ấy tuôn chảy ra không?
Sự kỳ lạ luôn là một ẩn số. Họ đã nhập vai để cống hiến cho đời những giây phút ta thấy mình trở nên thánh thiện. Để cho đời thấy còn những ước mơ sẽ thành hiện thực.
Bây giờ ánh đèn còn sáng mà sao diễn viên vụng về quá... Tôi bỏ về trong tiếng nhạc sáo tưng bừng ở phía sau lưng.
Tự trách mình đã tiêu phí quá nhiều thời gian
"Bây giờ ánh đèn còn sáng mà sao diễn viên vụng về quá " vì đời thường đã phải diễn rồi nên làm j còn cảm hứng mà lên sân khấu.
Trả lờiXóaÔng K6LS lỗi thời quá, tui đi coi kịch, hát chỉ quan tâm chân các em nó dài bao nhiêu thôi.
Trả lờiXóaMột lần đi coi bóng truyền nữ về thằng bạn nó hỏi hay không ?
- Bình thường, nữ Long An chân dài nhưng nhiều sẹo quá.