Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2015

Vườn hoa chiều cuối thu!

Chiều dần tàn. Những tia nắng yếu ớt không thể xuyên qua kẽ lá để vẽ hoa trên đất nữa. Cái lạnh se se cuối thu Hà Nội làm bụi quyện với hơi nước từ sông Hồng đưa về thành một màn sương mờ huyền ảo giăng nhẹ lên hoa lá cỏ cây.

Dưới gốc phượng vĩ một người đàn ông đang chụp ảnh cho một người đàn bà. “Mình về thôi anh.” “Em ngồi xê ra một chút - một chút nữa để anh chụp nốt cảnh này”. Ông chuyển sang chế độ chụp ảnh vẽ, hướng ống kính lướt qua khuôn mặt người đàn bà về phía cây tùng lẻ loi phía xa rồi bấm máy. Thấy vậy người đàn bà tiếc nuối: “Giá anh về sớm một chút thì tha hồ mà chụp ảnh hoa và đủ các lòai thảo mộc độc đáo.”

Nàng nhớ lại khi khánh thành vườn hoa này, cũng là lúc mai vàng đang hé nụ, người ta mang đủ các loại hoa từ những vườn ươm màu mỡ tới đây và cần mẫn vun trồng. Tuy nhiên không phải loại hoa nào cũng hợp thời tiết và thổ nhưỡng để đơm sắc đua hương như những người bón chăm hằng mong đợi. Năm ấy, những đợt giá rét và sương muối bất thường xảy ra liên miên làm cây chững lại. Người ta phải ủ ấm gốc cây. Đôi khi còn phải thắp đèn cả ngày lẫn đêm.

Rồi thành quả cũng đến với một vườn hoa nở bừng chinh nguyên hương sắc đón nắng xuân. Hương hoa theo gió nồm nam nhè nhẹ lan tỏa. Có lẽ vì thế mà những khi yên bình tiếng hót của mấy chú họa mi sơn ca vàng anh hay chào mào được nuôi gần đó nghe cũng lảnh lót hơn. Nhà nàng nằm kế bên vườn hoa. Mỗi khi xuân đến trong lòng nàng thấy phơi phới hạnh phúc và muốn lao ra khỏi nhà như thiếu nữ 18 trong bài hát Nga năm nào khác hẳn với người đàn bà hiền hậu nhu mì có khuôn mặt thánh thiện người ngoài thường thấy ở nàng. Tâm hồn nàng như hòa chung vào đất trời mùa xuân bay tới tận vũ trụ.

Nắng đã tắt hẳn. Nàng thoáng rùng mình khép nhẹ hai tà áo, thoát ra khỏi những suy nghĩ miên man về ngày xưa xa xăm. “Sáng mai anh đến nhé. Anh sẽ chớp được những pô ảnh vườn hoa cuối thu tuyệt đẹp. Khi bình minh lên vầng thái dương tỏa rạng sẽ chiếu lên những giọt sương nơi đây biến chúng thành những hạt chân châu sáng lóng lánh. Em gọi chúng là những bông hoa sớm mùa thu đấy.” 

1 nhận xét:

  1. Bài viết này dành tặng C11 nhân ngày 20-10. Tuy nhiên sự thật mất lòng, có người kêu mình phải xin lỗi C11. Mình thì nghĩ khi nói lên sự thật thì không cần xin lỗi. Còn bạn?

    Trả lờiXóa

Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!