Bài ca Trường Nguyễn Văn Trỗi

Nhạc và lời: Hồng Tuyến

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

HỒI ỨC LA HIÊN (5)

Mình xin đăng tiếp những file ghi âm trong chuyến đi La Hiên (đã được phục hồi): SOUND #4 (phục hồi) Khi biên chế trong quân đội ông già mình chỉ là trung tá thôi. Năm 64 thì có một người là trung úy ở đơn vị của ông già mình đến đón mình về đi trường Trỗi. Lúc đó bà nội mình ở đấy, bà nội mình ra nói: “Thưa ông, không dám.” Khi ông ấy chào, thì ông trung úy chào: “Thưa cụ, cho cháu đón Hùng về Hà Nội để đi trường Trỗi” thì bà nội mình mới bảo “Thưa ông, không dám.”, mặc dù ông kia chỉ là một người cấp dưới trong đơn vị của bố Hùng, nhưng mà đến bây giờ mình mới hiểu người đàn bà Việt Nam ngày xưa cực kỳ lễ phép. “Thưa ông, không dám. Ông làm cùng đơn vị của em.” Tức là nói ông già của mình là em. Cực kỳ khiêm tốn. Người dân Việt Nam mình bây giờ rất tinh tướng, không có cái chuyện ấy. Bà nội mình ngày xưa là một người mà cho đến bây giờ mình không thấy có một người nào khiêm tốn như thế. Mặc dù con mình đã là cán bộ cấp trên của người khác, người khác đến nói như thế mà cụ đáp “Thưa ông, không dám.” Về sau bà nội mình nói với mình thế này: “Đối với tất cả mọi người con phải trân trọng.” Cái đó bây giờ hiếm lắm, cực kỳ hiếm. Chỗ đất này ngày xưa làm gì có láng xi măng, tòan là sỏi. Mỗi khi mình có lỗi, bà nội mình bắt mình ra nhặt những viên sỏi này xếp vào gốc cây. Lấy một cái rổ đây, từng viên một xếp vào gốc cây. Đó là một cách giáo dục trẻ con cực kỳ quý báu luôn. Mình ở với cụ cho đến năm bọn mình đi trường Trỗi. Sau khi ở trường Trỗi về đến năm ‘70 thì mình và Quốc Bình, B1 (bây giờ ở trong Nam) lên đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Đề nghị mọi người dùng tiếng Việt có dấu để nhận xét. Gõ telex tiếng Việt TẠI ĐÂY. Nhận xét xong xin không dùng Nặc danh mà nên điền danh tính vào Tên/URL (nếu ko dùng danh khoản). Xin chân thành cảm ơn!