Thâm niên chạy xe chưa nhiều nhưng cũng không ít và cũng không phải cái anh thích tốc độ, vốn thận trọng nên hơn 20 năm từ khi biết lái xe, tôi chưa hề va quệt và bị công an thăm hỏi lần nào.
Vậy mà hai tháng gần đây dính liền mấy chưởng, lần đầu là cách đây hai tháng tôi mắc lỗi cán dải phân cách trên dốc Cun Hòa Bình khi né một chị phụ nữ ở cuối dốc, tầm quan sát rộng và sắp hết dải phân cách liền.Biết lỗi tôi chấp nhận chịu phạt và rút kinh nghiệm bản thân. Tiếp theo tôi đi lại trên đường HCM đoạn Xuân Mai – Nghệ An đã 5,6 lần đều vô sự dù qua đoạn Thanh Hóa có rất nhiều trạm chốt của cảnh sát giao thông. Thường tôi gặp ít cũng có 3 trạm, cánh lái xe vẫn thường nhắc nhau qua Thanh Hóa phải dè chừng. Thế mà hôm qua đây cả đi lẫn về tôi đều dính cả, tại chính cái trạm Thạch Thành giáp với Hòa Bình.
Lượt đi : ra khỏi rừng Cúc Phương, lên một con đèo nhỏ vô danh, gặp biển hạn chế tốc độ 40Km, tôi cho xe chạy như biến cấm. Đoạn đường hạn chế tốc độ này chỉ khoảng 200m. Cuối đoạn đường là thẳng và dốc, phía trước đã nhìn thấy biến báo hết hạn chế tốc độ, tôi không đệm phanh nữa để trôi. Xe chưa qua khỏi biển báo đã đạt 49 Km thế là dính chưởng. Về lý thì rõ là mình sai nên tôi chịu phát, nhưng cứ tức anh ách vì cái vị trí đặt Camera của công an. Họ không đặt ở những chỗ nguy hiểm cần thiết phải chấp hành thật tốt luật để tránh gây tai nạm mà đặt vào những chỗ đã hết nguy hiểm, những chỗ biến báo đặt chưa thật hợp lý. Đúng như người ta thường gọi là cái “ bẫy”. Về đến Nghệ An kể chuyện bị phạt , anh em họ bảo :”quân nó đểu lắm”. Biết vậy lần sau phải cẩn thận hơn.
Hôm sau đến lượt về tôi đi đúng như một cái máy. Đến địa phận Cát Yên đang lên dốc thì gặp chốt công an, phía trước thấy 5,7 cái xe máy bị giữ lại. Đầu xe tôi có bác đi xe máy đầu đội mũ bảo hiểm, ghi đông còn cái mũ nữa mà không hiểu sao không dám đi nữa đỗ ịch ngay giữa đường. Cảnh giác cao tôi không lách lên mà phanh xe bấm còi khiến vài cái xe đi sau cũng phải dừng lại. Bác xe máy cứ lúng túng mãi không dẹp xe được vào vệ đường, chú công an cầm cái gậy vẫy vẫy, tôi mới cho xe qua. Tất nhiên là tôi đã chèn vạch theo lệnh của CA thì mới qua được đám xe máy này.
Bình luận về việc này có người bảo anh công an này linh hoạt, còn tôi đúng là một kẻ máy móc, làm ngưng trệ giao thông. Điều này rất không tốt với các xe tải nặng đang lên dốc. Nhưng mình đúng ở cái lý các bác ạ.
Lần lượt Thường Xuân, Lam Sơn, Ngọc Lặc ...tôi qua thêm 3 chốt nữa vô sự với cách đi máy móc này. Đến Thạch Thành, tôi đi chậm lại để qua sát lại đoạn đường hôm qua bị phạt xem nó “đểu” thế nào. Vừa đến trạm chốt đã thấy CA vẫy vào, lạ thế, đi thế mà vẫn còn mắc lỗi.
Đồng chí CA trẻ : “ đề nghi bác cho kiểm tra giấy tờ xe “ . Thủ tục đầu tiên rất quan trọng mà lái xe rất không muốn phải làm.
Đưa giấy xe cho họ, tôi hỏi :” Tôi mắc lỗi gì ?”
Bác chạy lấn dải phân cách liền.
Vô lý ! Cho tôi coi hình ảnh _ Tôi biết chắc mình không sai vì đang trên đường khảo nghiệm lỗi của mình ngày hôm qua thì không thể mắc được. Sau cuộc điện đàm, cậu CA bảo :
Bác cần coi hình thì xuống Km 58-700, cách khoảng 9 cây số.
Coi hình mà đúng tôi sẽ bị phạt không nương tay là 700.000đ và sẽ phải quay lại đây sau một tháng với rất nhiều thủ tục. Nhưng không lẽ cứ nhận mình sai, điều này khối bác tài đành chấp nhận để yên thân. Tôi quyết định quay lại
Chưa đầy 7 Km tôi thấy một cái xe máy dựng ở vệ đường, bên trên rào chắn là gốc mấy cây ngô phủ lên, một thanh niên mặc thường phục núp dưới. Gặp tôi anh ta hơi luống cuống như thằng ăn trộm bị bắt quả tang. Anh ta lúng ta lúng túng tua lại đoạn hình ( cái Camera của anh ta như camera tôi thường thấy của mấy bác du lịch tua hay dùng chứ không phải máy bắn tốc độ ). Nhìn đoạn băng ghi hình tôi muốn khùng, xe mình đi đúng bên làn đường, có thể chạm mép vạch ( vạch đường cũ, mờ không nhận được trong Camera), mép phải là 1 cái xe máy.
Mày nói xem lỗi này là lỗi gì ?_ Tôi không thể lịch sự được nữa.
Bác có dính một tí thôi, lỗi rất nhỏ, để cháu gọi lại cho các anh ấy.
Bà thị xã chứng kiến sự việc hai ngày liền, bức xúc mắng té tát cậu ta cho đến khi tôi phải kêu lên xe mới thôi.
Quay lại tôi cho xe chạy chậm quan sát lại đoạn đường bi quay camera thì thấy dải phân cách liền quá mờ và nhiều chỗ bị tróc hàng mét. Thế mới biết CA Thanh Hóa tài, đặt điểm quay ở những vị trí thật đắc địa. Thế này thì phần thua bao giờ cũng thuộc về lái xe, bác nào làm căng cùng lắm là hòa mà mấy ai dám, thời gian công sức đâu …
Phải nói rằng : CA ta tài thật ! giỏi thật ! Bởi thế dân vẫn gọi các điểm chốt trên đường là những cái bẫy và chẳng có tác dụng mấy hạn chế tai nạn giao thông vẫn xảy ra thường ngày.