Ở Hội An chúng tôi nghỉ trong Resort Đồng quê nằm bên bờ sông Hoài khá thơ mộng. Resort có 4 căn nhà song lập trong khuôn viên gần 2 ha, mỗi căn có 4 phòng. Ý đồ của chủ nhân muốn tạo cho du khách thấy được cuộc sống thôn quê Việt nam. Quanh khuôn viên có con đường làng rợp bóng tre, rải rác là những túp lều giới thiệu các nghề nấu rượu, tráng bánh cuốn, dệt chiếu, làm gốm ..v.v. Ý tưởng thì hay nhưng cachs thể hiện còn có gì đó khiếm khuyết nên tôi cảm thấy nó kênh kênh thế nào, nhìn đâu cũng thấy như có sạn trong nồi. Ngay như cái phòng nghỉ giá 40us, có rộng rãi thoải mái đấy nhưng chỉ có một giường đôi, cái chăn thì nhỏ làm đêm ngủ chúng tôi cứ phải co kéo chỉ thiếu nước cãi nhau
Được cái ông chủ mến khách và hay thơ. Cơm xong ngồi tán dóc dưới bụi tre “ làng “, nghe ông ấy đọc thơ cùng những câu chuyện ngày trẻ thấy vui vui . Là người của chế độ cũ mà thuộc rất nhiều bài thơ miền Bắc. Chúng tôi hứng lên cũng hát mấy bài tiền chiến và cả nhạc vàng nữa, ông chủ hỏi :” Anh là lính Việt cộng mà sao biết hát những bài này ?”
Ngày ấy và cả bây giờ tôi vẫn hát những bài hát nào tôi thích, tôi cảm nhận được tình người trong nó.
Nổi hứng ông kêu tối mai ông sẽ mời một số anh em đến giao lưu, thành phần Việt cộng có, Cộng Hòa có và cả dân ăn cơm Cộng Hòa ,thờ ma Cộng Sản...Chúng tôi đồng ý.
Thế là 35 năm sau ngày thông nhất đất nước, hôm sau chúng tôi cùng dự một buổi giao lưu đủ mọi thành phần thật, ngoài những người lính từ hai phía còn có thêm một số Việt kiều từ Canada, Mỹ và Úc cũng tham gia.
Chiến tranh đã lùi xa, không còn chiến tuyến nữa khoảng cách được gần lại cùng thời gian. Cái ấu trĩ của bên này, cái mặc cảm hằn học của bên kia đã không còn. Mọi người ngồi bên nhau đều là con dân đất Việt, đều đã từng cùng chịu những nỗi đau chiến tranh, thật đồng cảm. Chính kiến , bức xúc hôm nay đâu đó vẫn còn trong mỗi người nhưng đêm nay mọi người gác bỏ và cùng nhau chung tiếng hát, tiếng lòng và nối vòng tay lớn.
Các anh về, Màu tím hoa sim, Hòa bình ơi ...Tiếng hát vang lên một góc phố cổ, bên sông Hoài lặng lẽ bình yên. Những con người của một thế hệ, một thời khói lửa binh đao, một thời chia ly, loạn lạc hôm nay cùng hát bên nhau. Đâu đó nụ cười ấm áp chân tình, đâu đó những giọt nước mắt ngậm ngùi của một lớp người như thế...